Buổi trò chuyện cùng nhau, nhóm người hoàng thượng đã mảy may hiểu ra được vài phần câu chuyện năm đó Ngạch Xuyên xử tử Bố Tử nhanh như vậy thật có chút đáng nghi. Đã là trọng thần nhiều năm như vậy, sao có thể nói xử tội hết là làm ngay được, ắt hẳn là do Bố Tử đã làm lộ điều gì đó mờ ám nên mới vậy...
Cả tử cấm thành trở nên yên tĩnh, màn đêm bao trùm khắp nơi, tuyết vẫn chưa tan, bên trong mỗi cung đều tỏa ra ánh đèn leo lé. Hoàng thượng đang dùng cơm tối cùng hoàng hậu, gương mặt nặng nề vì mãi suy nghĩ chuyện ban sáng, nét mặt nặng nề vì lo những chuyện này khi mang ra ánh sáng sẽ nổi lên chiến tranh của hai nước.
-
Hoàng thượng, chàng đang lo nghĩ chuyện gì sao?
- Hmm...là chuyện của Ngạch Xuyên...không chỉ ta mà các đệ ấy đều đã nghi ngờ rồi! Nàng nói xem, sắp tới ta nên giải quyết chuyện này ra sao đây?
Hoàng hậu thở dài, tình nghĩa hai nước trước đến nay đều rất bền chặt, không thể nói chuyện giải quyết một sớm một chiều được!
- Chúng ta không thể vẹn tròn được tất cả...hoàng thượng à! Chàng còn dân, còn nước...không thể vì tình riêng mà quên đi chuyện mình là vua một nước được...thiếp biết chuyện này vốn khó để quyết nhưng thiếp tin chàng sẽ có hướng giải quyết ổn thỏa mà...
- Ta chỉ mong những ngày sắp tới, Ngạch Xuyên sẽ không làm ra thêm chuyện gì nữa! Có như vậy, ta mới có thể xét xử công tâm được! Nàng mau ăn đi...món này nàng rất thích!
Hoàng thượng gắp một miếng thịt vịt vàng óng bỏ vào chén của hoàng hậu, gương mặt cũng có phần tươi tỉnh trở lại. Bên ngoài vẫn là màn đêm với tuyết dày bao phủ, bên trong là gian phòng ấm của đôi vợ chồng đang dùng cơm tối. Cảnh tượng này trong cung mấy khi thấy được.
* Ở chỗ Triệu An*
- Phu quân, hôm nay chàng đến chỗ hoàng thượng như thế nào rồi?
- Hoàng thượng cũng đã nghi ngờ chuyện Ngạch Xuyên cả rồi nhưng nhất thời vẫn chưa biết giải quyết ra sao...nàng đừng bận tâm đến những việc ấy, mọi thứ sẽ ổn thôi!
- Thiếp cũng mong mọi thứ sẽ ổn...
Triệu An đến bên cạnh, vòng tay ôm Liên Ý từ phía sau, vòng tay ấm ấy mang theo chút hương gỗ Huyết Rồng nhè nhẹ khiến Liên Ý không thể không quyến luyến...
- Liên Ý...hay là chúng ta tìm một hài tử đi!
Liên Ý ngượng ngùng không biết phải đáp lại thế nào, ngày tháng tân hôn của họ đều dành ra lo việc triều chính, đến hôm nay khi mọi chuyện như tạm ổn dần mới nhớ đến việc này...
- Chàng muốn...
- Phải đó...chúng ta vẫn chưa động phòng kia mà...
- Thiếp...thật sự ngại chết mất....
- Không phải ngại...
Triệu An nhấc bổng Liên Ý đi đến giường, gương mặt Liên Ý ngượng ngùng đến đỏ hồng
- Chàng buông thiếp ra đi...chúng ta để hôm khác có được không?
- Ta thích hôm nay...nàng có thể cản được ta sao?
- Chàng... vô liêm sĩ!
- Ta chỉ vô sĩ với nàng!
Rồi những tiếng nỉ non của đôi phu thê lần đầu biết đến mật ngọt tình ái vang lên, bên ngoài cảnh đã càng về khuya không gian cũng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng gió rít.
Ở Tú Yên Đường, Bách Tùng và Lạc Thái y vẫn đang còn nghiên cứu xem ống bột màu nâu kia là gì, cha con họ người hoà bột vào nước, kẻ lật sách xem loại bột này đã được miêu tả qua hay chưa...không khí phút chốc trở nên căng thẳng.
- Nhạc phụ... thứ bộ này thật sự rất lạ, khi hoà với nước lạnh dường như không tan mà lại đậm màu như màu thuốc vừa được sắt...công khi cho vào nước nóng lại không màu...đến cả kim bạc cũng khó nhận biết được chất độc có trong nước nóng...
- Kì lạ...nhưng thứ bột này rất giống mùi của nhựa cây Vạn Niên Thanh...hôm đó biểu hiện trúng độc của con cũng có vài phần giống với việc trúng độc của loại nhựa cây này...
-
Nhạc phụ...người đến đây xem đi....hình như trong này còn trộn cả Thạch Tính...
Lạc thái y chạy đến xem, đúng là trong đó còn có cả Thạch Tính, thảo nào hôm đó lại khiến Bách Tùng phát tác độc nhanh đến vậy.
Bỗng bên ngoài có tiếng kêu cứu vọng đến, nghe rất giống giọng của Uyển Hoa còn có cả tiếng bước chân
- Cứu...người đâu...mau đến đây...cứu...
Bách Tùng vội cầm kiếm chạy nhanh ra ngoài hoa viên, thị vệt đã bao vây kẻ bịt mặt, Uyển Hoa lại bị hắn khống chế
- Người đâu...không được để thích khách chạy thoát...
- Bách Tùng...cứu thiếp...
Tên thích khách lớn giọng dùng tính mạng của Uyển Hoa đe dọa
- Các ngươi bước đến đây ta sẽ giết a ta...
Bách Hảo từ đằng sau chạy đến, đánh vào vai tên thích khách khiến hắn vì đau mà thả cho Uyển Hoa chạy thoát. Bách Tùng được nước đẩy thuyền đến đấu cùng hắn một trận
- Các ngươi bảo vệ tam phúc tấn, ở đây đã có ta và Viên thân vương rồi...
- Bách Tùng... chàng cẩn thận...
Tường thế võ của hai vị thân vương như muốn kết liễu mạng sống của tên thích khách to gan kia, hắn dường như không còn đường lui nữa. Rồi Bách Hảo cũng tung một cước cuối cùng khiến hắn ngã quỵ xuống đất, Bách Tùng đến kéo miếng vải che mặt của hắn ra. Trước mắt họ là một người không ngờ đến, chui dao kia cũng khắc ký hiệu của Phiên Bắc giống hệt với cái mà Triệu An tìm được
- Là người sao? Ngạch Xuyên?
- Mạng của Kỳ thân vương lớn thật...độc ta bỏ vào trà như vậy mà vẫn còn giữ được mạng?
- Tại sao ngươi lại làm như vậy?
Tại sao à? Các ngươi phải hỏi đến tiên đế của các ngươi năm đó đã cướp đi Phiên Trúc của bọn ta ra sao? Các ngươi còn giết cả cận thần của ta? Ta phải trả thù cho họ...
- Năm đó Phiên Trúc là do cha của nhà ngươi cống nạp cho tiên đế cớ gì ngươi lại làm ra những việc này để ảnh hưởng đến hai nước cơ chứ? Cận thần của ngươi, Lý Khiêm năm đó tham ô, khiến nhân dân Phiên Trúc đói khổ ngươi nói xem hoàng thượng phải khoang hồng với hắn ra sao?
Ngạch Xuyên không đáp lời của Bách Tùng, hắn chỉ cười một cách ngạo nghễ có lẽ hắn cũng biết ngày hôm nay nếu việc làm này bị bại lộ mạng sống của hắn cũng không thể giữ được nữa. Phiên Bắc không phải là nước nhỏ, chính vì lòng tham muốn có thêm Phiên Trúc mà hắn ta làm ra những chuyện như thế này...chắc có lẽ hắn không còn gì để tiếc nữa
- Người đâu...giải hắn vào nhà lao...sáng mai, ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng để xử trí!
- Tuân lệnh Viên thân vương...
Ngạch Xuyên bị lôi ra khỏi Tú Yên Đường, là một thế tử oai phong nay lại bại trước những hành động bồng bột ấy thật sự không đáng một chút nào...
