Những ngày qua liên tiếp có việc xảy ra khiến hoàng cung dấy lên nhiều lời
đồn về Ngạch Xuyên. Những ngày qua, hắn ta vẫn ở trong Lưu Ly Các không lộ ở chút manh mối nào, tuyệt nhiên cũng
chấp hành nghiêm ngặt những quy tắc trong lúc điều tra án. Hôm nay, Bách Hảo cùng Bách Tùng và Triệu An đến Lưu Ly Các gặp Ngạch Xuyên để nói về chuyện xử lý đám ca kỹ.
Ngạch Xuyên thấy đám người của Bách Hảo liền đến đón tiếp một cách nhiệt tình
- Hôm nay hai vị thân vương cùng Triệu thị về đại giá quan lâm ghé qua Lưu Ly Các thăm Ngạch Xuyên quả là một dịp tốt!
- Đã lâu không đến! Không biết thế tử có gặp bất tiện gì không? Vì tránh ảnh hưởng đến ngài nên chúng tôi buộc lòng phải để ngài ở đây!
- Không...không bất tiện lại rất thoải mái là đằng khác!
- Hôm nay, chúng ta đến đây để hỏi ý ngài về việc xử lý đám ca kỷ kia! Họ không khai ra động cơ chính đáng, một vài người đã tự sát nên số người còn lại đành phải hỏi thế tử cách giải quyết thuận cả đôi bên...
- Viên thân vương và hoàng thượng cũng thật sự trân trọng ý kiến của thần...lần này thần nghĩ là nên để đám người đó theo thần về Phiên Bắc để chịu tội...
Bách Tùng ngồi bên cạnh tay đeo xâu chuỗi hôm trước được nhặt ở Đông cung trong đêm hỏa hoạn, vô tình để lộ ra, sắc mặt của Ngạch Xuyên có chút kỳ lạ. Hắn liền hỏi Bách Tùng về xâu chuỗi
- Kỳ thân vương...xâu chuỗi trên tay của người từ đâu mà có?
- À...là ta thấy đẹp nên mua ở phố chợ...Ngài cảm thấy nó quen sao?
- Không...không...chỉ là ta thấy nó đẹp nên muốn hỏi người!
Gương mặt của Ngạch Xuyên có chút giãn ra, có vẻ như đã thở phào nhẹ nhõm một chút không còn quá căn thẳng như khi nãy. Có vẻ như xâu chuỗi này có liên quan đến hắn thì phải?
Cái không khí nơi đây thật sự có chút tránh né, Ngạch Xuyên đang che giấu điều gì sao? Bất chợt, Triệu An lên tiếng nhắc về lần Bách Tùng bị trúng độc
- Đệ cảm thấy vụ án lần này đáng ra đã xong từ lâu nhưng Kỳ thân vương huynh ấy vừa điều trị sau khi bị trúng độc nên án phải kéo dài...
Ngạch Xuyên nghe như thế cũng có chút thay đổi sắc mặt, bất chợt tay hắn rung làm rơi chén trà trong tay như đang mất bình tĩnh...
-
- Thế tử...người không sao chứ? Người đang không khỏe sao?
- Đa tạ Triệu thị vệ ta không sao! Chỉ là vô ý thôi! Các vị thứ lỗi!
Chỉ bấy nhiêu đó đã khiến cho đám người Bách Hảo cảm nhận được hắn ta có chút bất ổn, Có lẽ những việc này thật sự liên quan đến Ngạch Xuyên, và có thể hắn là đầu mối quan trọng trong những việc này.
Bách Tùng bỗng nhớ đến những lời hôm trước Uyển Hoa đã nói, là Ngạch Xuyên thật sự không đáng tin tưởng. Kể từ lần vụ việc của Lý Khiêm xảy ra quả nhiên Ngạch Xuyên có nhiều thay đổi hơn trước, hành động cũng bí ẩn hơn hẳn khi trước.
- Thế tử lần này đã phải chịu khổ rồi...đến đây nhưng lại ở trong Lưu Ly Các không được ra ngoài! Thật sự chúng ta cảm thấy có lỗi với ngài !
- Viên thân vương đừng quá bận tâm...vụ việc xảy ra cũng khiến cho thần bất ngờ, hơn nữa lại ảnh hưởng trực tiếp nên thần hiểu hoàng thượng hạ ý chỉ như thế cũng là có lý do...
- Đa tạ thế tử đã hợp tác...sắp tới ngài cũng phải về Phiên Bắc rồi! Những tội nhân kia phiền ngài!
Được những việc đó thần sẽ tự lo liệu...
- Đã quá giờ trưa...thế tử cũng nên nghỉ ngơi rồi! Bọn ta cũng phải về đây! Hôm khác lại đến gặp người!
Ngạch Xuyên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đám người Bách Tùng quay lưng rời đi. Gương mặt của Ngạch Xuyên bỗng nhiên chuyển qua tức giận, có lẽ kế hoạch của hắn đã bị lộ sơ hở chăng? Hắn ta lo sợ những điều hắn đã làm sẽ bị bại lộ, bộ mặt tử tế kia sẽ sụp đổ khiến hắn tốn công xây dựng bấy lâu nay...
