Sau sự việc của Miên Du, người trong cung cũng bắt đầu để phòng cẩn thận hơn không để những việc tương tự xảy ra thêm nữa. Việc điều tra những ca nương kia gần như đi vào ngõ cụt vì họ thật chết chứ không khai ra kẻ chủ mưu. Đêm hôm trước, trời mưa to, sấm chớp vang động cả hoàng cung khiến ai cũng giật mình.
Ngày mai là ngày trong cung tổ chức lễ Trung Thu, vậy mà hôm nay trời lại đổ một trận mưa lớn như trút nước. Tôi giật mình tỉnh dậy sau tiếng sấm to, từ nhỏ vốn đã sợ sấm nên tôi giật mình khá mạnh khiến Bách Tùng cũng tỉnh ngủ...
- Uyển Hoa...đừng sợ, có ta đây!
Bách Tùng quay sang ôm tôi mà vỗ về, vòng tay ấm của chàng ấy khiến tôi an tâm hơn nhưng chẳng thể vào lại giấc ngủ. Mùi hương bạc hà trên cơ thể của chàng ấy vẫn không thể giúp tôi vào giấc ngủ. Tôi cứ trở mình hết bên này sang bên kia đến khó chịu
-
Nàng không ngủ được sao?
- Phải...thật sự thiếp không thể nhắm mắt ngủ tiếp được!
- Nàng có muốn vận động một chút không?
- Ơ...người xấu xa! Rõ là chàng vẫn chưa khỏe hẳn đừng có thừa cơ hội như vậy!
- Ta chỉ đùa thôi! Mà này, mèo ngốc! Nàng nghĩ xem những chuyện gần đây có phải là cùng một người làm không?
- Thiếp không biết...nhưng Bách Tùng, thiếp có linh cảm mọi chuyện vẫn còn tiếp tục nữa! Không hiểu sao trong lòng vẫn có chút bất an!
Tiếng mưa bên ngoài như đã nhỏ đi dần, gió cũng đã ngưng đi phần nào, giữa đêm tĩnh mịch lại nghe thấy tiếng hô hoán kêu cứu của người trong cung vọng đến.
- Cháy rồi! Đông cung cháy rồi..mau đến dập lửa đi!
Tôi quay sang nhìn Bách Tùng, Đông cung là nơi ở của Diệp Cơ, tại sao trời vừa tạnh mưa đã cháy kia chứ? Chúng tôi thay quần áo rồi chạy đến Đông cung
- Hoàng tẩu, Diệp Cơ không sao chứ? Tại sao Đông cung lại cháy?
- May mắn nhờ phúc trạch của tổ tông, Diệp Cơ không sao! Chỉ là trong cung có cung nữ làm đổ dầu nhưng không biết, khi thắp đèn lên sơ ý đã làm cháy...
- Cung nữ làm việc tất trách như vậy cần phải trừng phạt thích đáng!
Một thái giám bên trong chạy đến, trên tay cầm thêm một chuỗi đeo tay và cả một vài con rắn độc vừa bắt được ở hoa viên trong Đông cung chạy đến.
- Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thần tìm được thứ này rơi phía sau hậu viện của Đông cung và cả những con rắn độc này được thả ở nơi mà thái tử thường tập bắn cung!
Hoàng thượng nhìn xâu chuỗi trong tay rồi đưa sang cho Bách Tùng, Diệp Cơ chỉ mới tám tuổi vẫn còn là một đứa trẻ sao lại có người muốn hại nó cơ chứ?
Hoàng tẩu, thời gian này chi bằng để Diệp Cơ bên cạnh tẩu để an tâm, chờ ngày làm rõ những chuyện gần đây rồi hẳn để con trẻ trở lại đây!
- Uyển Hoa nói phải đó! Trẫm nhất định sẽ làm rõ những chuyện gần đây! Trời đã khuya, ai về nhà nấy đi!
Sắc mặt của hoàng thượng bỗng tối sầm lại, họ quay lưng đi về phía Mẫu Đơn điện, đám cháy vẫn chưa dập tắt hết, trong lòng tôi bỗng nặng nề. Trên con đường dài từ Đông cung về Tú Yên Đường Bách Tùng bỗng dưng im lặng đến lạ, gương mặt cũng trở nên đậm chiêu hơn hẳn.
- Chàng đang suy nghĩ về sự việc khi nãy sao?
- Phải đó! Chỗ của Diệp Cơ có rắn, hơn nữa lại có xâu chuỗi lạ! Ta có chút hoài nghi!
- Chàng đã nhìn thấy xâu chuỗi đó qua rồi sao?
- Ta kỳ thực vẫn chưa nhớ ra đã nhìn thấy nó ở đâu nhưng thật sự rất quen mắt! Chuyện này chúng ta về Tú Yên Đường hẳn nói, kẻo có tai mắt...
- Được! Chúng ta về thôi!
Bách Tùng cầm tay tôi đi trên con đường dài tối mịch với ánh sáng mờ của đèn lồng phía trước soi rọi. Đêm nay, cả Tử Cấm Thành có một phen hoảng loạn...
