Đêm ngày cung yến, Tiêu Cảnh Lẫm nhìn tình cảnh hai người chia xa dưới trời tuyết trắng mà điên cuồng ghen ghét trong lòng. Thanh mai trúc mã thì đã làm sao? Không phải bây giờ Diệp Chi vẫn là phi tần của hắn hay sao.
Về phần Lục Trạch Vũ, nữ nhân trên thế gian nhiều như thế, sao hắn không đi tìm người khác đi mà cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Chi của hắn.
Nếu không phải hắn sợ là Diệp Chi tức giận thì hắn đã sớm hạ thánh chỉ ban hôn cho hắn rồi. Để xem lúc đấy hắn còn dám kháng chỉ bất tuân hay không.
Tiêu Cảnh Lẫm thực sự là đã trải sẵn thánh chỉ, định viết ngay lập tức nhưng lại lưỡng lự.
Thôi vậy, Lục Trạch Vũ là tướng tài, cuộc đời hắn đã quá khổ sở rồi hắn cũng không nên cứa thêm cho hắn một nhát dao. Dù sao hắn cũng là bậc minh quân. Hừ, đây chính là do Diệp Chi khen hắn như thế đấy nhé.
Hiếm hoi mới được một lần Diệp Chi công nhận, chiếu thư cũng đã trải rồi, mực cũng đã mài rồi, thôi thì viết lệnh thăng chức ban thưởng cho Lục Trạch Vũ vậy. Cũng coi như thêm một phần nâng đỡ cho nhà họ Diệp sau khi đã ban thưởng vượt mức trước đó. Làm như thế này chắc hẳn Diệp Chi sẽ hiểu ý hắn, hắn hoàn toàn không có ý định ra tay với nhà họ Diệp.
Hắn cũng chỉ có thể ban thưởng cho hắn như vậy thôi.
Còn muốn mơ tưởng đến Diệp Chi của hắn sao? Ha ha, đừng hòng!
Tiêu Cảnh Lẫm dẫn Diệp Chi xuất cung đi chơi, hắn thấy Diệp Chi hào hứng đẩy hắn cho người khác mà không có chút nào ghen tị.
Cũng chính tai nghe thấy Diệp Chi nói với người khác rằng nàng không phải thê tử của hắn mà chỉ là tiểu thiếp mà thôi.
Trong khoảnh khắc đó Tiêu Cảnh Lẫm cảm thấy xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Chuyến tuần du trở về, hai người chiến tranh lạnh.
Nói đúng hơn là mình Tiêu Cảnh Lẫm đơn phương phát động chiến tranh, còn Diệp Chi thì vẫn ăn ngon ngủ kĩ, vô tâm vô phế đến mức vừa bực vừa thương.
Cuối cùng thì đến ngày tuyển tú, Diệp Chi là người duy nhất bỏ phiếu cho Chúc gì gì đấy vào cung. Cái người mà
Tiêu Cảnh Lẫm hối hận nhất vì mình đã quá ngu ngốc khi không giải thích rõ ràng với nàng từ trước.
Hắn hùng hổ lao vào Hàm Phúc cung thấy Diệp Chi còn mải quan tâm đến con chó con mèo còn nhiều hơn cả
han.
Diệp Chi bật khóc.
Không phải lần đầu nàng khóc trước mặt hắn, nhưng lần này thì khác. Mọi lần nàng khóc vì để chơi xấu hắn hay muốn xin xỏ nịnh nọt để được đi chơi, còn lần này thì khóc vì oán trách hắn.
Tiêu Cảnh Lẫm quyết định nói thật cho nàng biết mọi chuyện.
Không ngoài dự đoán, cô nàng vô lương tâm này cứ thế mà cười trên nỗi đau của hắn. Thế nhưng nàng vẫn lo có người lợi dụng chuyện này để làm hại hắn, vừa nãy nàng còn bộc lộ sự không thích của mình với những tú nữ kia.
Thể với trời rằng hắn còn chưa kịp nhìn những kẻ kia tròn méo ra sao thì đã cho bọn họ xuất cung rồi.
Tim của hắn toàn bộ dùng để chứa đựng nàng, làm sao còn chỗ cho kẻ khác.
Không phải đây chính là ý của ông trời hay sao. Nếu không tại sao lại đưa hắn đến bên cạnh nàng.
Tiêu Cảnh Lẫm siết tay, nhìn xem, tuy nàng không nói rõ, nhưng rõ ràng trong lòng nàng vẫn còn có hắn mà. Tuy bây giờ chỉ có một chút, nhưng hắn sẽ cố gắng.
Cuộc đời dài như thế, nhất định sẽ có ngày hắn thành công.
Sẽ có một ngày thê tử của hắn hoàn toàn yêu hắn.
