Ngày thứ mười Tiêu Cảnh Lẫm xuyên vào người Cục Bông.
Hắn bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, à không, giờ phải là cẩu sinh mời đúng. Diệp Chi hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của hắn. Lúc ở trước mặt người khác thì rất giỏi giả vờ, còn lúc chỉ có một mình lại là dáng vẻ khác.
Nàng cũng không giống như những tiểu thư khuê các thông thường, trong thư phòng của nàng là đủ loại sách vở.
Từ binh thư cho đến sách nông nghiệp, còn thỉnh thoảng vụng trộm đọc những quyển sách tìm cảm xuất bản lậu ở ngoài dân gian.
Tiêu Cảnh Lẫm nhớ rằng buổi tiệc ngắm hoa lần trước phi tần rủ nhau làm thơ viết chữ, Diệp Chi đứng cuối bảng vì chữ viết hết sức bình thường. Vậy mấy bức thư pháp được giấu kỹ dưới đáy hòm thì là do ai viết?
Có điều, khả năng vẽ tranh của nàng đúng là một lời khó nói hết. Vẽ xấu đến mức hắn không dám nhìn thẳng.
Tiêu Cảnh Lẫm thở dài, thôi thì sau này con của hắn và Diệp Chi hy vọng là sẽ thừa hưởng khả năng vẽ từ hắn.
Đừng giống như mẫu thân nó, vẽ con phượng nhìn không khác gì con gà.
Ngày thứ hai mươi mốt Tiêu Cảnh Lẫm xuyên vào người Cục Bông.
Tiêu Cảnh Lẫm nhận ra, hóa ra Diệp Chi lại có thể dễ dàng nhìn thấu hắn đến như vậy.
Nàng biết là hắn không thích nàng, bắt nàng tiến cung cũng chỉ để kiềm chế cha nàng.
Tiêu Cảnh Lẫm bỗng sợ hãi. Nàng hẳn là rất hận hắn vì đã phá hủy cuộc đời nàng đúng không?
Ngày thứ ba mươi Tiêu Cảnh Lẫm xuyên vào người Cục Bông. C°
Tiêu Cảnh Lẫm cảm thấy mình hoàn toàn bị thuần hóa rồi. Dạo này hắn còn khá là trông đợi đến lúc được trở thành Cục Bông.
Kiến thức của Diệp Chi sâu rộng, qua từng lời nói của nàng khá là hợp ý hắn. Có những chủ trương quyết sách mà nhờ nghe nàng nói chuyện phiếm mà hắn đã có thêm ý tưởng mới trong việc xử lý triều chính.
Có lẽ chỉ có khi trở thành cún con vô hại bên cạnh nàng thì hắn mới thấy một Diệp Chi chân thật đến như vậy. Lúc là Diệp quý phi cao cao tại thượng đứng trước mặt Hoàng đế, nàng hoàn toàn đeo lên bộ mặt khuôn phép đến giả tạo.
Hắn, hắn vẫn thích Diệp Chi là Diệp Chi.
Ngày thứ sáu mươi Tiêu Cảnh Lẫm xuyên vào người Cục Bông.
Tiêu Cảnh Lẫm nổi giận rồi, nữ nhân này thường xuyên chửi lén hắn sau lưng. Cái gì mà củ cải thối rồi cẩu Hoàng đế, nàng chửi đến là thuận miệng.
Không những thế, ánh mắt Tiêu Cảnh Lẫm bốc lửa, nàng còn đòi thiến hắn.
Tiêu Cảnh Lẫm như hoàn toàn quên mất rằng, cái chuyện mà Diệp Chi nói đến là ý chỉ Cục Bông chứ không phải là hắn. Nhưng trong tiềm thức của Tiêu Cảnh Lẫm, hắn vẫn nghĩ rằng hắn là người quan trọng nhất bên cạnh
Diệp Chi, sao nàng có thể làm như vậy với hắn.
Ngày tiếp theo Tiêu Cảnh Lẫm phát hiện ra nếu mình ở cạnh Diệp Chi thì không trở thành Cục Bông.
Hắn đương nhiên thuận theo ý trời.
Dù cho phải ở cạnh phi tần mà hắn không thích nhất. Ừ thì bây giờ hắn không còn không thích nàng như xưa nữa.
Tiêu Cảnh Lẫm khẽ véo má cô gái đang ngủ ngon trên cánh tay mình. Trả thù chuyện mọi ngày cô dám vần vò véo má hắn.
Tiêu Cảnh Lẫm nghĩ ra một trò chơi thú vị, đem tất cả những chuyện mà cô gái này làm trên người Cục Bông trả hết lên người nàng.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Lẫm gian xảo, lần trước không phải cô đã lôi hắn đi tắm hay sao.
Lần sau hắn nhất định sẽ làm lại.
Tiêu Cảnh Lẫm đọc thư vừa được ám vệ gửi về, nổi giận không biết trút đi đâu.
Diệp Chi cứ nghĩ rằng hắn có người trong lòng nhưng chính nàng không phải cũng có hay sao.
Người trong lòng của hắn là giả, còn người trong lòng Diệp Chi là thật.
Điều này thật không công bằng với hắn, người trong lòng Diệp Chi chỉ có thể là một mình Tiêu Cảnh Lẫm hắn.
Ai cũng không thể tranh.
