Tiêu Cảnh Lẫm vẫn biết rằng Diệp Chi không hoàn toàn yêu hắn.
Còn hỏi ngược lại chính bản thân hắn rằng, hắn đã yêu nàng từ bao giờ hắn cũng không biết rõ. Có lẽ đã từ rất lâu rồi.
Ngày đầu tiên khi Tiêu Cảnh Lẫm xuyên vào thân xác của Cục Bông khi trời đã vào nửa đêm. Khi đó hắn nhớ rõ ràng là bản thân vừa chợp mắt được một lúc ở Cần Chính điện thì khi mở mắt ra đã thấy một cô gái xinh đẹp nằm ngay bên cạnh. Bản thân hắn còn đang được cô ấy ôm vào trong tay.
Khi Tiêu Cảnh Lẫm nhận ra mình đã trở thành chó thì hoảng loạn đến tột cùng, không khống chế được cơ thể mà kêu loạn cả lên. Vừa kêu vừa nhảy xuống đất tìm đường chạy trốn.
Tiếng động lớn đến mức cô gái vốn đang ngủ say bị đánh thức, mở đôi mắt phượng ngấn nước long lanh nhìn hắn.
Tiêu Cảnh Lẫm lòng rối như tơ vò, thân hình con chó nhỏ run rẩy nép mình vào cánh cửa, nhắm chặt mắt rên ư ử đáng thương. Tiêu Cảnh Lẫm nghĩ rằng có lẽ hấn sẽ bỏ mạng tại đây.
Thế cũng tốt, không chừng chết đi lại có thể trở về thân xác cũ.
Chỉ là hắn không cam tâm khi cả đời oanh liệt của hắn lại kết thúc một cách ảm đạm như thế
Tiêu Cảnh Lẫm nín thở đợi cơn đau đớn thì bản thân bất chợt được nhấc bổng lên ôm sát vào lòng. Một mùi hương dễ chịu vậy quanh hắn, đôi môi mềm mại hôn lên chóp mũi. Giọng nói vẫn còn đặc sệt âm mũi vì thức giấc nhẹ nhàng an ủi hắn.
"Cục Bông của chị gặp ác mộng à?"
"Không sao, không sao."
"Giờ em không phải là cún hoang nữa mà là cún cưng của chị. Em sẽ không bị bỏ rơi nữa đâu."
Tiêu Cảnh Lẫm được hôn thì ngơ ngác mở mắt ra nhìn cô gái trước mắt. Thế giới của chó, màu sắc trong mắt chúng chỉ có đen và trắng, cô gái này sạch sẽ và ấm áp đến lạ.
Rõ ràng Diệp Chi trong kí ức của hắn là một nữ nhân lúc nào cũng kiêu ngạo và diêm dúa.
Sao lại có thể đối lập đến như vậy.
Diệp Chi thấy cún nhỏ không kêu nữa, ngoan ngoan cho cô nựng thì liền về giường tiếp tục giấc ngủ. Tiêu Cảnh Lẫm gối đầu trên cánh tay thơm cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Tiểu thư nối tiếng kênh kiệu nhà Diệp tướng quân không hề nối giận với hắn. Hay là nàng ta có lòng từ bị với động vật còn với người thì không.
Dù sao những thủ đoạn tranh đấu trong hậu cung cũng chưa bao giờ thiếu những điều hiểm độc.
Ngày thứ hai Tiêu Cảnh Lẫm xuyên vào Cục Bông.
Lúc này hắn đã chết lặng, sáng nay lúc thức dậy hắn vẫn thấy mình trong cơ thể của bản thân ở Cần Chính điện.
Cao công công cũng nói rằng đêm qua mọi chuyện bình thường.
Tiêu Cảnh Lẫm còn cho rằng chuyện đó chỉ là một giấc mơ.
Không ngờ rằng đêm nay lại tiếp tục.
Việc đầu tiên Tiêu Cảnh Lẫm nghĩ đến là chuyện hoang đường này có thể là do nhà họ Diệp đứng đằng sau chỉ đạo. Nhưng sau khi suy xét cẩn thận thì khả năng này rất nhỏ. Nhà họ Diệp chỉ có một nam một nữ. Nam thì chỉ làm chức quan văn nhàn tản trong triều, nữ thì đã gả cho hắn. Diệp Chi cũng không có con cái làm chỗ dựa.
Nếu ngôi Hoàng đế đổi chủ ngay lúc này thì đối với nhà họ Diệp cũng không có lợi ích gì.
Tiêu Cảnh Lẫm vừa nằm trên đùi Diệp Chi nghĩ thầm, hắn cứ nên chậm rãi mà quan sát thêm.
Ngày thứ ba Tiêu Cảnh Lẫm xuyên vào Cục Bông.
Lúc này hắn đang ngồi trên bàn cùng đọc thư nhà với Diệp Chi. Thư là của Diệp tướng quân gửi về, ngoài việc nhắn nhủ Diệp Chi cẩn trọng thì còn có tình hình biên phòng gần đây.
Diệp Chi trải giấy mài mực viết thư trả lời. Tiêu Cảnh Lẫm liếc nhìn cô gái đang cau mày, chăm chú viết từ chữ sắc mặt tối sầm. Cuối cùng nhà họ Diệp cũng lộ đuôi cáo. Một phi tần như Diệp Chi thì cần gì biết những chuyện đại sự của quốc gia.
Huống hồ gì nhìn nét chữ của Diệp Chi không giống những gì người ta đồn thổi rằng chỉ có gương mặt chứ không có đầu óc. Cầm kỳ thi họa ở mức tầm thường, không có gì tinh thông.
Nhưng qua từng câu chữ phân tích chính trị của Diệp Chi, Tiêu Cảnh Lẫm ngộ ra rằng hắn đã hoàn toàn bị lừa.
Không những việc nhà họ Diệp có cơ sở ngầm đưa thư tín vào trong cung mà bản thân Diệp Chi cũng còn quá nhiều bí mật.
