Ngự hoa viên, các vị nương nương đều ngồi tụ tập uống trà trong đình. Ai nấy đều viết hai chữ hả hê thật rõ lên trên mặt.
Việc tuyển tú tưởng chừng như đã định, hậu cung này lại chuẩn bị có thêm bảy tám mỹ nhân vào tranh sủng cùng họ, hậu cung này nhất định sẽ dậy sóng. Ai dè Hoàng thượng lại hạ chỉ thả hết tú nữ được chọn hay không được chọn ra ngoài cung.
Nghe nói có đại thần muốn can gián muốn đập đầu vào cột thì Hoàng thượng đã lập tức nổi trận lôi đình. Còn cho mấy vị nguyên lão về nghỉ hưu để giết gà dọa khỉ.
Người vui nhất chắc chắn là Hiền phi. Lần này tuyển tú biểu muội của Hiền phi cũng được chọn. Chưa gì đã hất mặt lên muốn ra vẻ với Hiền phi, không ngờ ngay ngày hôm sau đã bị vả mặt.
"Thần thiếp nghe nói lần trước tú nữ bị loại đều khóc lóc đi về, nhất là những người tưởng chừng như được chọn."
Thục phi che miệng cười khẽ, "Đương nhiên, đã đặt nửa bước chân vào rồi không ngờ lại vẫn còn trượt."
Hoàng thượng tuổi trẻ tài cao, ngôi hậu còn để trống, ai lại chẳng muốn thử tranh một lần.
Nói gì những tú nữ còn chưa trải sự đời, chính bọn họ cũng đều muốn.
Chỉ là, ánh mắt tập trung nhìn người phụ nữ đang mặc cung trang màu sáng, đang ngồi lười biếng ôm con mèo trong tay.
Người phụ nữ mắt ngọc mày ngài, làn da trắng trẻo, dung mạo tinh xảo, nhan sắc xinh đẹp lại mang theo chút kiêu kỳ xa cách. Có lẽ bọn họ đã chẳng thể tranh được nữa rồi.
"Diệp quý phi đúng thật là được hưởng thánh sủng, thần thiếp nghe nói hôm trước Hoàng thượng nghỉ lại một đêm ở chỗ nương nương. Sáng hôm sau còn đích thân truyền lệnh đến chỗ Hoàng quý phi bỏ qua chuyện thỉnh an buổi sáng."
"Đúng vậy, Hoàng thượng đúng thật là rất quan tâm nương nương."
Ở trong cung này ai ai cũng đều là hồ ly tinh, giỏi nhất là nhận biết hướng gió. Nửa năm vừa qua Hoàng thượng thiên vị ra mặt Diệp quý phi, mỗi lần đến hậu cung là đều nghỉ lại Hàm Phúc cung.
Cứ cái đà này thì chỉ cần đợi Diệp quý phi sinh hạ hoàng tử là có thể lập tức thăng lên ngôi Hậu.
Bọn họ cũng muốn phấn đấu tranh sủng, cố ý mang canh đến thăm hay tình cờ gặp gỡ giữa đường nhưng đều thất bại. Hoàng thượng tránh bọn họ như tránh tà.
Thậm chí bọn họ còn đã nghe tin Hoàng thượng có ý định giải tán hậu cung vì Diệp quý phi. Bọn họ đã là người của Hoàng gia, bây giờ nếu bị đuổi ra khỏi cung thì coi như nửa đời sau coi như xong.
Ở trong cung tuy không được sủng ái nhưng ai dám đắc tội với bọn họ. Vinh hoa phú quý vẫn là tốt nhất.
Diệp Chi khẽ mỉm cười, cô nhớ lại thái độ những ngày gần đây của người đàn ông kia. Đúng là sau khi hắn ta nói chuyện thẳng thắn với nhau thì hắn chẳng còn kiêng dè gì nữa, suốt ngày chỉ muốn dính sát lại với cô không rời.
Diệp Chi ngoài cười nhưng trong không cười, cô kiềm chế cảm giác muốn xoa xoa cái eo nhức mỏi lại trước mắt mọi người. Hôm qua cô chơi lớn cứ năn nỉ Tiêu Cảnh Lẫm trở lại thân xác Cục Bông cho cô xem thử.
Tiêu Cảnh Lẫm đen mặt tất nhiên là không chịu, cuối cùng dưới sự lãm nũng không ngừng thì hắn cũng đành chịu thua. Tất nhiên là cô phải trả giá.
Cái giá này cũng không hề nhỏ.
Đến khi xong việc cô nằm bẹp trên ngực Tiêu Cảnh Lâm còn hăn thì vừa quấn lọn tóc đen trên ngón tay, khàn giọng dụ dỗ cô lần sau chơi tiếp.
Diệp Chi nghiễn răng thề răng không bao giờ.
Đồ cẩu Hoàng đế, cô sẽ không bao giờ chơi nữa.
Chúng phi tần thấy Diệp Chi chỉ cười cười mà không đáp lời thì cũng đành thôi, quay ra nói về chuyện khác. Lúc Tiêu Cảnh Lẫm đến thì thấy khung cảnh mọi người cười nói hòa hợp. Khung cảnh hậu cung đoàn kết như thế này quả thật là lần đầu tiên hắn chứng kiến.
