Diệp Chi cười nghiêng ngả một lúc thì mới từ từ dừng lại.
"Hoàng thượng, việc này nên tìm cách xử lý không thể cứ kéo dài như vậy được."
Dù gì Tiêu Cảnh Lẫm cũng là thiên tử thế mà lại mắc kẹt trong thân hình một con cún, nếu việc này lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ có rắc rối lớn.
"Ngoài thần thiếp ra còn ai biết được chuyện này nữa không? Nếu có kẻ nhân việc này mà lợi dụng thì sẽ rất nguy hiểm."
Tiêu Cảnh Lẫm nhìn nét lo lắng không hề che giấu trên gương mặt của Diệp Chi, lông mày cau lại như suy tính điều gì.
Diệp Chi muốn xuống khỏi đùi hắn, thấy hắn không chịu thả cô ra thì đành phải nói thêm.
"Ngài bỏ thiếp ra, chúng ta cần phải tìm cách giải quyết dứt điểm chuyện này."
Ánh mắt Diệp Chi xoay chuyển, "Đúng rồi, chúng ta cần đi tìm quốc sư. Chắc chắn quốc sư sẽ biết cách hóa giải."
Vòng tay Tiêu Cảnh Lẫm vẫn không buông cô ra, Diệp Chi đang lo lắng cho hắn. Một niềm vui ngập tràn trong lòng hắn đang bùng nổ như pháo hoa.
Hắn đã thành thật nói với nàng, cũng đã tự mình đưa chuôi dao vào trong tay nàng đồng thời cũng là điểm yếu chí mạng của hắn. Nói ra thì đúng thật là nực cười, Hoàng đế của quốc gia hưng thịnh lại không rõ nguyên nhân mà xuyên vào một con chó.
Kẻ địch mà biết thì có vô vàn cách để ám sát hắn.
Tiêu Cảnh Lẫm đột ngột lao tới hôn nàng, Diệp Chi né tránh, cố quay mặt đi hướng khác, nụ hôn của hắn trượt dài từ khóe môi sang bên má nàng.
"Hoàng thượng. Không đùa đâu."
Tên cẩu Hoàng đế này chẳng biết chừng mực gì cả. Bây giờ mà vẫn còn có tâm trạng bỡn cợt. Hay là Tiêu Cảnh Lẫm mắc chứng bệnh thèm khát đụng chạm da thịt.
Ngày trước hắn có giống như thế này đâu.
Tiêu Cảnh Lẫm như đọc được suy nghĩ của Diệp Chi, hắn càng ôm siết chặt lấy nàng, như một con cún lớn dụi dụi đầu vào vai nàng. Bàn tay to lớn lần tìm tay nàng, mười ngón tay khắng khít đan xen.
"Nàng đang lo lắng cho ta có đúng không?"
Diệp Chi gật đầu, nghĩ thầm trong bụng, hôm nay Tiêu Cảnh Lẫm biến thành Cục Bông nhỡ đâu ngày mai biến thành Tiểu Hoa thì sao.
Tiêu Cảnh Lẫm và mèo con.
Nghĩ đã thấy không ổn.
Tiêu Cảnh Lẫm không để ý, hắn ta còn đang bận vui sướng ra mặt vì Diệp Chi lo lắng cho hắn. Tháng ngày ở bên cạnh dưới thân hình một con chó hắn đã biết rõ rằng nhà họ Diệp là gia tộc trung quân ái quốc nhưng lần đầu tiên nghe Diệp Chi thẳng thắn nói về sự an nguy của hắn vẫn khiến hắn cực kỳ kích động.
Thật tốt quá!
Trong lòng Diệp Chi có hắn, biết rõ hắn đã từng biến thành chó nhưng vẫn không chê hắn. (
Nhìn Tiêu Cảnh Lẫm cười ngây ngô cứ liên tục dụi đầu vào vai cô làm nũng, Diệp Chi cảm thán đúng thật là giống
Cục Bông cực kì. Bây giờ mà sau lưng có thêm một cái đuôi xù xù nữa thì chắc hẳn nó cũng đang xoay tít vì vui mừng.
"Ta đã hỏi quốc sư. Quốc sư bảo chỉ có cách cưới nàng làm thê tử thì mới được."
"Thật sao?"
"Thật."
Tiêu Cảnh Lẫm gật đầu một cách chắc chắn. Hắn sợ nàng lại nghĩ nhiều nên vội vàng bổ sung, "Chủ yếu là ta thật lòng muốn cưới nàng, lời nói của quốc sư chỉ là giúp ta sớm nhìn rõ lòng mình hơn."
Thực ra quốc sư không hề nói như vậy nhưng Tiêu Cảnh Lẫm tự động bỏ qua mấy câu nói vòng vèo của hắn mà trực tiếp dịch sang là hắn phải cưới Diệp Chi làm thê tử.
Hắn chính là thiên tử, ý kiến của quốc sư thì đương nhiên phải thuận theo ý hắn.
Tiêu Cảnh Lẫm nhìn thẳng vào mắt Diệp Chi, cố ý bày tỏ ra vẻ mặt đáng thương.
"Vậy nên Tiểu Chi ơi!"
"Nàng thương tình mà cứu vớt ta có được không?
