"Hoàng thượng giá đáo."
Tiếng Cao công công the thé vang lên thông báo, phi tần nghe thấy thì đồng loạt đứng lên hành lễ. Diệp Chi cũng vội thả Tiểu Hoa xuống định khom lưng thì một bàn tay to lớn đã vươn ra đỡ lấy cô.
"Miễn lễ."
Tiêu Cảnh Lẫm giọng nói thì vẫn bình thường nhưng bàn tay to đã mờ ám bóp bóp tay Diệp Chi.
"Tạ Hoàng thượng."
"Ngồi xuống hết cả đi. Đang nói chuyện gì mà vui thế?"
Tiêu Cảnh Lẫm rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Chi, Tiểu Hoa quanh quẩn bên chân hắn kêu meo meo.
Cũng rất quen đường quen lối bám trên long bào mà trèo lên đùi Tiêu Cảnh Lẫm.
Diệp Chi lườm con mèo ngốc một cái, nhanh tay bế nó rồi đưa cho Đậu nhi đang đứng phía đăng sau. Ở trong
Hàm Phúc cung Tiêu Cảnh Lẫm vẫn để cho Tiểu Hoa trèo lên chân nằm chơi, nhưng ra ngoài như thế này thì không được.
Nếu lộ liễu quá thì sẽ có người ganh tị nghĩ rằng cô ỷ sủng sinh kiêu.
"Hoàng thượng thứ tội, chỉ là con vật nuôi không hiểu chuyện."
Tiêu Cảnh Lẫm nghiêm túc đáp lời.
"Vật nuôi không hiểu chuyện thì đương nhiên trẫm không trách tội. Nhưng trẫm sẽ trách phạt chủ vật nuôi."
Diệp Chi quăng lại cho hắn cái ánh nhìn không hài lòng, cái kẻ này càng ngày càng không đứng đắn. Không đứng đắn thì thôi đi, nhưng mà không đứng đắn ở chỗ không đúng địa điểm.
Đức phi đành lên tiếng trước, trong số những vị phi tần ở đây thì cô coi như là người có phân vị cao nhất. Hoàng quý phi thì vẫn còn đang ốm bệnh cáo ốm, Tô quý phi thì lại không muốn ra ngoài, Đức phi coi như đứng mũi chịu sào.
"Chúng thần thiếp đang nói dạo này nhìn sắc mặt Diệp quý phi có hơi xanh xao, đang đoán xem có phải đang mang long thai hay không?"
"Thật sao?"
Tiêu Cảnh Lẫm bừng tỉnh, vội vàng nắm chặt vai Diệp Chi quay lại nhìn ngắm gương mặt. Càng nhìn lông mày hắn càng nhíu chặt lại.
Đúng là có chút xanh xao.
"Mau gọi thái y.
"Vâng."
Cao công công nhận lệnh, mau chóng phân phó một tiểu thái giám nhanh chóng làm việc. Việc liên quan đến hoàng tự, lại còn liên quan đến Diệp quý phi tất nhiên là không dám chậm trễ chút nào.
"Hoàng thượng, mọi người đang nói đùa thôi. Thần thiếp không thấy có gì khác lạ."
"Không được. Vẫn nên khám thì tốt hơn." Tiêu Cảnh Lẫm không đồng ý.
"Sao tay lại lạnh thế này?" Hắn không hài lòng trách nàng.
Hắn vươn tay về phía Cao công công, Cao công công hiểu ý dâng cái áo choàng lông về cho hắn. Tiêu Cảnh Lẫm cẩn thận choàng lên người Diệp Chi.
Phi tần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm trước cảnh này, lần lượt xin lui. Tiêu Cảnh Lẫm cũng cảm thấy bọn họ ở đây vướng víu nên đồng ý ngay.
Diệp Chi nhìn cái áo choàng đen phụng phịu, "Màu đen, nhìn già chết đi được."
"Già chỗ nào. Ta còn hơn nàng bảy tuổi thì cũng già hả?"
Diệp Chi tinh nghịch nháy mắt.
"Già thế thì mới phù hợp với Hoàng thượng."
Tiêu Cảnh Lẫm bật cười, véo đôi má nàng, trên đời này cũng chỉ có một mình Diệp Chi mới dám thẳng thừng nói hắn già.
Tiêu Cảnh Lẫm ghé sát tai nàng, mập mờ hỏi, "Thế mà ta nhớ đêm hôm trước có người không chê ta già ở chỗ nào."
"Không thì đêm nay thử lại."
Diệp Chi đỏ mặt, đánh trống lảng giả vờ không hiểu hắn đang nói nhăng nói cuội cái gì cả.
Thái y nhanh chóng đến nơi.
"Thần tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Diệp quý phi."
"Miễn lễ. Ngươi lại đây bắt mạnh bình an cho Diệp quý phi."
"Vâng."
Thái y đặt hòm thuốc xuống, lúc chuẩn bị bắt mạch thì đã thấy một chiếc khăn tay màu vàng sáng thêu hình rồng phủ sẵn trên cổ tay của Diệp quý phi. Thái y không dám chậm trễ, hết sức thận trọng chăm chú bắt mạch.
Một lúc sau thái y vui mừng hành lễ, "Bấm Hoàng thượng, Diệp quý phi đã có hỉ mạch."
