"Nhưng mà, Tiểu Chi ơi."
"Tiêu Cảnh Lẫm chỉ muốn cưới nàng làm thê tử."
Diệp Chi chấn động, nước mắt đảo vòng quanh ở hốc mắt, chóp mũi đỏ ửng nhìn rất ư là tội nghiệp. Vẻ mặt cứ ngơ ngác nhìn mình không tin tưởng khiến Tiêu Cảnh Lẫm không biết phải làm sao.
Muốn có vợ thì phải dỗ dành.
"Ta không thích Chúc cô nương nào cả, ta không thích ai khác. Ta chỉ thích một mình nàng thôi."
Tiêu Cảnh Lẫm nắm tay nàng đặt lên vị trí trái tim hắn đang đập thình thịch từng nhịp. Đôi mắt Tiêu Cảnh Lẫm sáng rực chăm chú nhìn nàng, hắn cẩn thận hỏi nàng.
"Nàng gả cho ta có được không?"
"Ta biết rằng nàng cảm thấy không an toàn, giữa chúng ta còn những kẻ khác ngăn cách, nhưng nàng hãy tin ta, đời này ta đã định sẵn là đã thua trong tay nàng rồi."
"Đêm hai ngày trước, nàng lén Phàn ma ma ăn vụng bánh trong chăn có đúng không?"
Diệp Chi chấn động, chuyện này làm sao hắn lại biết. Rõ ràng lúc đó bên cạnh cô chỉ có Tiểu Hoa và Cục Bông, hai đứa nó thì làm sao mà mách lẻo được.
Cô lắc đầu chối phắt đi, "Không phải."
Tiêu Cảnh Lầm cười gian xảo, "Đừng có phủ nhận, ta còn biết không phải chỉ đêm hai ngày trước mà còn biết nàng lén giấu sách cấm ở dưới gầm giường nữa."
Thấy Diệp Chi chột dạ luống cuống, Tiêu Cảnh Lẫm vội dỗ dành.
"Không phải là ta có ý định tính sổ với nàng, ta có chuyện này muốn kể rõ để nàng tin tưởng."
Tiêu Cảnh Lẫm quyết định kể rõ chuyện hắn đột nhiên nhập hồn vào Cục Bông, hắn muốn Diệp Chi hoàn toàn tin tưởng hắn. Chỉ có ở bên cạnh nàng thì hắn mới có thể là chính hắn. Giữa hai người không thể có kẻ nào chen vào.
Trong mối quan hệ này nhìn thì có vẻ hắn trên cơ nàng, nhưng thực tế là nàng mới nắm đằng chuôi.
Diệp Chi sốc nặng, cô nhìn hắn với ánh mắt khó tin.
"Hoàng thượng ngài kể chuyện cười cho thần thiếp nghe đó sao?"
Tiêu Cảnh Lẫm nhập hồn vào Cục Bông của cô? Đây là hiện tượng kỳ lạ quái quỷ nào vậy.
Tiêu Cảnh Lẫm nghiêm túc, "Quân vương không nói đùa."
"Thật chứ?"
"Thật."
Diệp Chi ban đầu từ không tin đến cuối cùng cũng chấp nhận sự thật. Những việc Tiêu Cảnh Lẫm kể ra quả thật chỉ có mình cô và Cục Bông biết.
Thảo nào cô luôn cảm thấy trí thông minh của Cục Bông có chút kỳ lạ. Khi thì cực kỳ hiểu ý chủ, lúc lại hệt như con chó ngốc bình thường.
Nhưng có đánh chết cô cũng không bao giờ nghĩ ra nổi lại là Tiêu Cảnh Lẫm hồn xuyên vào Cục Bông.
Chỉ là, cứ nghĩ đến chuyện Tiêu Cảnh Lẫm nhập hồn vào chó...
Diệp Chi lẳng lặng nhìn hắn trong ba giây rồi bật cười. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nên vội vàng chui vào lồng ngực hắn cười thầm, chỉ là bờ vai run lên từng hồi đã bán đứng tâm trạng của cô.
Tiêu Cảnh Lẫm mất mặt, lại bị cô cười đến mức xấu hổ liên vỗ vào mông cô một cái, "Nàng cười cái gì? Thấy ta đau khổ nàng vui đến thế sao?"
Diệp Chi cười đến mức mặt mày đỏ ửng, cô vui vẻ gật đầu, "Cẩu Hoàng đế quả nhiên là cẩu Hoàng đế."
Cô quả là thiên tài, nhìn qua là đã biết được bản chất thật sự của hắn.
Bây giờ Tiêu Cảnh Lẫm đã thẳng thắn với cô thì cô cũng chẳng cần giấu diếm nữa, dù sao sau lưng hắn cô đã cùng với Cục Bông mắng hắng là cẩu Hoàng đế không biết bao nhiêu lần rồi. Giờ có muốn giấu cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Dù sao sau lưng hắn chuyện đại nghịch bất đạo nhất mà cô từng làm là lén lút mắng hắn. Còn cô và gia tộc không hề có ý định phản nghịch, cái đầu nhỏ của cô vẫn an toàn trên cổ.
À, hình như là còn chuyện cô định âm mưu thiến hắn.
Mà thôi, không quan trọng lắm. Mắt Diệp Chi sáng lên, như vậy không phải là hắn cần cô chứ không phải cô cần hắn.
Diệp Chi lập tức tràn đầy tự tin.
Tiêu Cảnh Lẫm ôm trán bó tay. Hắn cảm thấy người con gái không tim không phổi này quả thực là quả báo của mình.
