Dưới ánh nắng hoàng hôn vàng nhạt, mùi thơm của hoa đinh lăng lặng lẽ tỏa ra khắp căn phòng. Không gian im lặng, chỉ còn có hơi thở tỏa ra hương vị ám muội nóng bỏng.
Nữ nhân đáng thương, da thịt trắng nõn giờ đã phủ lên một lớp hồng nhạt vì những động tác trêu chọc, đang bị chèn ép đến mức chỉ thốt ra những tiếng nức nở khe khẽ. Người đàn ông cao lớn, da thịt màu đồng, cơ thể rắn chắn đang tham lam bắt nạt, chỉ muốn một ngụm nuốt trọn vào thân.
Tiêu Cảnh Lẫm khẽ lật người, bây giờ hắn đang ngồi tựa vào thành ghế, để cho Diệp Chi ngồi gọn trong lòng hắn. Đôi chân thon dài trắng muốt bị siết chặt quanh eo hắn. Gần xanh trên trán Tiêu Cảnh Lẫm nổi lên, bàn tay to bóp chặt một bên to tròn, đôi môi hôn dọc theo cần cổ thiên nga để lại từng dấu hôn vụn vặt.
Diệp Chi bị bóp đau liền khẽ siết người lại, nàng ôm chặt lấy người phía trước như cái phao cứu sinh, móng tay dài để lại những cái vết cào sau lưng hắn.
“Nàng đúng là yêu phi.”
Tiêu Cảnh Lẫm hít một hơi sâu, tưởng chừng như hắn đã hoàn toàn bị nàng hút mất linh hồn.
Diệp Chi mơ màng, nàng khó chịu cắn một cái lên trên bờ vai rắn chắc của hắn cho bõ tức rồi thở mệt tựa vào lồng ngực rộng lớn.
“Còn người đúng là đồ hôn quân.”
Tiêu Cảnh Lẫm bật cười ha hả, không nhịn được mà cúi xuống lần tìm đôi môi đã bị hôn đến mức sưng đỏ của nàng.
“Hôn quân và yêu phi không phải là một cặp trời sinh hay sao? Chứng tỏ ta và nàng là một cặp trời sinh.”
Khung cảnh trên giường cực kỳ kiều diễm, người con gái xinh đẹp đang hơi ngửa cổ lên chìm đắm trong nụ hôn triền miên. Váy áo trên người nàng vẫn chưa bị thoát ra hết, chiếc áo trắng mỏng manh trượt trên cánh tay ngọc ngà. Cảnh đẹp như ẩn như hiện lấp ló trong lớp áo. Cánh tay tráng kiện của người đàn ông luồn qua lớp áo, từng chút từng chút vuốt ve không sót tấc da tấc thịt mịn màng rồi lần tìm đến nơi mềm mại tròn đầy mà hắn ước ao tận tình mà làm bậy.
Hắn như chê lớp áo kia vẫn còn khiến hắn vướng víu, bàn tay còn lại vuốt dọc theo cánh tay trần dần dần kéo nốt lớp áo kia ra, lẳng xuống dưới giường.
Dưới giường là quần áo la liệt của hai người, cái thắt lưng màu đen thêu hình rồng đang nằm đè lên trên cái áo yếm đỏ tươi.
Đầu lưỡi thơm tho của Diệp Chi đã trở nên tê dại Tiêu Cảnh Lẫm mới buông nàng ra. Hắn như còn luyến tiếc nụ hôn nồng nàn nên lại kéo gáy nàng sát lại liên tục vừa hôn vừa liếm đôi môi sưng đỏ của nàng.
Mái tóc đen dài óng ả của nàng không biết từ lúc nào đã bị hắn thả ra xõa xuống che đi tấm lưng trần của nàng. Tiêu Cảnh Lẫm cuối cùng cũng tha cho bờ môi, hắn hôn dọc từ cổ đến xương quai xanh rồi cuối cùng ngậm nụ anh đào xinh đẹp. Từ mạnh đến nhẹ, nhịp nhàng từng chút, linh hồn của Diệp Chi như đã hoàn toàn bị khống chế.
"Á..."
“Từ từ...”
“Đợi một chút đã...”
Diệp Chi khép hờ đôi mắt, theo động tác càng ngày càng điên cuồng, thứ đó cũng càng ngày càng to lớn, nàng có chút không tiêu hóa nổi.
“Đồ cẩu Hoàng đế, ngươi bị điên rồi.”
"Dau..."
“Tiêu Cảnh Lẫm, ta cắn chết ngươi.”
Diệp Chi bị đưa đẩy đến hoa mắt chóng mặt, thấy năn nỉ không có hiệu quả, nàng không suy nghĩ được gì nữa liền phát cáu mà mắng chửi.
Tiêu Cảnh Lẫm bỏ ngoài tai tiếng van nài khóc lóc rồi mắng chửi của nàng, hắn vùi mặt vào khe rãnh mà hắn đã nhớ nhung suốt thời gian dài, đôi tay cứng như thép bóp chặt bờ mông căng tròn. Tiêu Cảnh Lẫm cắn một miếng trên cái bánh bao trắng tròn, cười nham hiểm.
“Xem ra nàng vẫn còn rất nhiều sức lực.
"Không phải nàng đang cắn đấy sao. Nàng cứ cắn mạnh vào. Ta rất hoan nghênh"
Hắn còn phải ra sức hơn nữa, nàng cần phải sinh cho hắn một đứa trẻ để kế thừa ngai vàng.
Diệp Chi rất thành thật đối với cảm giác của mình giờ cũng chỉ có thể mặc hắn cuốn theo. Cuối cùng không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, Diệp Chi đã bị Tiêu Cảnh Lẫm tùy ý lật qua lật lại như búp bê, thử biết bao nhiêu tư thế, đến khi Tiêu Cảnh Lẫm thở dài thỏa mãn thì hắn mới chịu tha cho nàng.
Diệp Chi vừa dính lấy cái gối đã cực kỳ mệt mỏi mà muốn ngủ. Nàng chỉ thoáng nhớ qua rằng có ai bế nàng đi tắm rửa rồi lại đặt nàng vào trong chăn nằm. Hình như còn có vòng tay ấm áp ôm nàng lại rồi đặt một nụ hôn lên trán nàng rất thân mật.
“Ta phải làm sao với nàng bây giờ? Cũng chỉ còn cách chịu thua mà thôi."
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.Tiêu Cảnh Lẫm siết chặt nàng trong tay, nhìn nàng yên ổn ngủ trong lồng ngực hắn, hắn nhất định sẽ biến nàng thành nhất quốc chi hoa. Đóa hoa mẫu đơn duy nhất của hắn.
