Từng câu nói của Diệp Chi như đánh mạnh vào lòng dạ chẳng còn mấy phần tự tin của Tiêu Cảnh Lẫm. Hắn đã trực tiếp hứa hẹn với nàng rằng sẽ phong Hậu cho nàng vào tháng sau và nàng cũng chẳng thèm để ý gì đến mặt mũi của hắn mà từ chối thẳng thừng.
Nàng không muốn làm Hoàng hậu của hắn, không muốn làm thê tử của hắn. Vậy nàng muốn làm thê tử của ai. Cơn giận bùng lên ngay tức khắc thiêu đốt lý trí cháy rụi thành tro tàn. Diệp Chi càng không muốn thì hắn lại càng muốn nàng làm.
Tiếng cào cửa rồi tiếng sủa loạn xạ của Cục Bông và Tiểu Hoa cứ vang lên liên tục càng như đổ thêm dầu vào lửa. Tiêu Cảnh Lẫm lửa giận bừng bừng thẳng tay vớ lấy bình hoa trên bàn trà ném mạnh vào cánh cửa gỗ.
“Cút ngay!”
Tiếng âm thanh loảng xoảng phát ra của đồ vật bị ném vỡ nát tan cùng tiếng gầm lên của Tiêu Cảnh Lẫm khiến Diệp Chi khẽ run lên.
Bên ngoài tiếng bước chân lộn xộn nhanh xen lẫn tiếng tạ tội “hoàng thượng bớt giận”, hình như là Tiểu Hoa và Cục Bông đều bị đem đi mất rồi. Đậu Nhi ôm Tiểu Hoa vào trong lòng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không nổi giận với tiểu thư nhưng biết đâu sẽ trút lên đầu hai đứa này.
Phàn ma ma thở dài, bà hy vọng là hai vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Nương nương mau xuống nước dỗ dành Hoàng thượng một chút là được.
Trái ngược với sự mong đợi của Phàn ma ma, Diệp Chi chẳng thèm nhúc nhích cũng chẳng thèm thốt lên một tiếng nào. Cô cứ dùng sự im lặng mà chống đối.
Tiêu Cảnh Lẫm giận đến điên người, hắn nhấc Diệp Chi dậy, cô lập tức quay mặt đi bày tỏ không muốn nhìn thấy mặt hắn. Cơn đau ở chỗ bị đánh vẫn còn âm ỉ, khóe mắt Diệp Chi đỏ hoe, hắn thật sự là không nương tay một chút nào.
Trông cô có vẻ bình tĩnh như vậy thôi nhưng cơn sóng dữ đang cuộn trào trong lồng ngực. Cô cảm giác cơn nguy hiểm đang toát ra từ phía Tiêu Cảnh Lẫm.
Tiêu Cảnh Lẫm rõ ràng không hài lòng với thái độ né tránh của Diệp Chi, bàn tay thon dài nắm lấy cằm cô ép buộc nhìn thẳng vào mắt mình. Diệp Chi lập tức nhằm chặt mắt lại, cô kiên quyết không muốn đối mặt với hắn.
Hừ, chẳng lẽ hắn còn có thể có cách khiến cô mở mắt hay sao.
Sự thật chứng minh rằng Tiêu Cảnh Lẫm có cách.
“Á!” Diệp Chi mở to mắt, nhìn xuống cái đầu đang vùi ở dưới ngực mình. Gò má Diệp Chi nóng bừng, hắn thế mà đột nhiên lại cắn ngực cô. Tuy cách qua một lớp áo nhưng thật sự cảm giác vẫn quá rõ ràng.
Tiêu Cảnh Lẫm cười lạnh, không phải là cố chấp không muốn nhìn hay sao.
“Để trẫm dạy cho nàng biết một đạo lý. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mấy cái mánh khóe mưu mẹo vặt vãnh của nàng không đáng được nhắc tới.
Diệp Chi hừ một tiếng, nàng chống tay xuống dưới mặt nệm, dùng sức lùi lại còn tiện chân đạp cho Tiêu Cảnh Lẫm một cái.
“Đó là hành vi lưu manh vô sỉ chứ không phải là sức mạnh”
“Ngài có giỏi thì ra ngoài chúng ta đánh tay đôi một trận phân thắng bại, cũng chưa biết ai mạnh hơn ai đâu”
Hắn đừng quên cô chính là con gái của đại tướng quân Diệp Tùng, là con nhà võ.
Tiêu Cảnh Lẫm bắt lấy cổ chân trắng muốt khẽ kéo lại một cái, Diệp Chi đang trong tình trạng quần áo lộn xộn làm sao có thể chống cự lại được, thoắt cái đã thấy mình nằm dưới thân hắn. Tiêu Cảnh Lẫm lập tức đè lên trên, giữ chặt hai cổ tay cô bằng một tay.
“Đấu với nàng một trận cũng được, nhưng ta thích đấu với nàng ở ngay trên giường thì hơn”
Tiêu Cảnh Lẫm thong thả cúi xuống dùng răng từ từ cởi từng nút áo của nàng ra, Diệp Chi uốn mình khó chịu. Tên cẩu Hoàng đế này tại sao lại mạnh thế này, cô không thể nào thoát ra khỏi cánh tay của hắn được. Cổ tay chỗ bị hắn nắm chặt đã có chút đau đớn.
“Ngài cút ra.”
Đôi mắt của Tiêu Cảnh Lẫm đục ngầu, hắn đã lột hết lớp áo ngoài của cô chỉ còn thừa lại một lớp áo yếm màu đỏ tươi.
Màu đỏ rực rỡ thêu một đóa hoa đinh hương, hình như hắn còn ngửi thấy mùi thơm dịu dàng thoang thoảng quanh mình.
Diệp Chi hốt hoảng, bộ dáng của hắn như thế này là lần đầu tiên cô thấy. Từ trước đến nay cô chỉ vẻ ngoài giả vờ đạo mạo của hắn chứ chưa thấy hắn điên cuồng đến thế.
“Tiêu Cảnh Lẫm, tỉnh táo lại đi. Ngài đi ra bên ngoài trước đi đã.”
“Bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện.”
Tiêu Cảnh Lẫm nhếch miệng, hắn cúi xuống cắn nốt cái dây áo yếm mỏng manh, hình ảnh nóng bỏng trước mắt khiến hắn miệng đắng lưỡi khô. Đã hơn một tháng rồi hắn không chạm vào nàng.
Tiêu Cảnh Lẫm cố tình nhấn mạnh.
"Nàng đừng gấp, ta - nhất - định - sẽ - ra."
