Diệp Chi bị đau, không ngờ rằng Tiêu Cảnh Lẫm lại đánh mông mình. Cô vừa đau vừa uất, cô lớn đến từng này rồi mà lại bị đánh vào mông.
Từ bé cô đã là viên ngọc quý trên tay cả nhà, nào có bị đối xử như thế này bao giờ. Tiêu Cảnh Lẫm lại sỉ nhục cô như vậy.
Diệp Chi bị hắn ấn nằm sấp, phần bụng đặt ngay trên đùi hắn, cô muốn chống tay nhấc người dậy cũng không nối.
"Hoàng thượng, người thả thiếp ra. Việc này không phù hợp với lễ nghi."
Diệp Chi giãy dụa muốn hắn bỏ mình ra, ai dè chờ đón cô lại là một cái đánh thứ hai vào mông.
"Á!!!"
Diệp Chi bị đau thét lên một tiếng, cô lại càng vùng vẫy dữ dội, đôi chân đạp lung tung.
"Hoàng thượng, người bỏ ra. Người cứ phạt quỳ phạt roi hay phạt cấm túc hay trực tiếp giam thiếp vào lãnh cung cũng được."
"Ha!" Tiêu Cảnh Lẫm cười nhẹ một tiếng, phạt roi phạt quỳ làm sao hắn nỡ. Nhưng cũng không thể không phạt nàng.
Diệp Chi là cô nàng không tim không phổi, mặc cho hắn có móc tim mình ra dâng trước mặt nàng có khi nàng cũng làm lơ tưởng rằng hắn đưa cục đá.
Tiêu Cảnh Lẫm vén lớp váy áo đầu tiên lên trên, thẳng tay đánh mạnh thêm một cái nữa.
Bốp!
"Nàng đã biết lỗi chưa?"
"Áaaa..."
Diệp Chi cắn răng không nhận lỗi, hành động này chính thức châm lên một ngọn lửa bướng bỉnh trong lòng nàng.
Nàng không có lỗi nên không phải nhận lỗi.
Tiêu Cảnh Lẫm thấy nàng lì ra hắn lại tiếp tục lột một lớp váy nữa, lại tiếp tục một cái đánh vào mông xuống nữa.
Diệp Chi bật khóc, không chỉ vì đau mà vì còn cảm thấy xấu hổ. Bây giờ trên người cô chỉ còn một lớp quần. Tiêu Cảnh Lẫm làm ngơ trước những giọt nước mắt của nàng, đặt bàn tay to lên trên mông nàng vỗ nhẹ nhẹ hai cái,
"Giờ thì nàng đã biết mình sai ở đâu chưa?"
Diệp Chi vùng vẫy, vừa khóc nức nở vừa gào lên.
"Ngài đừng có mà được nước lấn tới."
"Tiêu Cảnh Lẫm, ngài cút ngay ra bên ngoài."
Đã đến bước này thì Diệp Chi cũng chẳng bận tâm đến tôn ti trật tự gì nữa, cô cứ như thế mà gọi thẳng tên húy của đế vương.
"Tiêu Cảnh Lẫm ngài cứ phế ta rồi tống ta thẳng vào lãnh cung đi."
Thà vào lãnh cung còn hơn là bị đánh vào mông nhục nhã như thế này. Diệp Chi cảm thấy tư thế nằm sấp trên đùi Tiêu Cảnh Lẫm bây giờ khiến cô trở thành đồ chơi của hắn.
Tiêu Cảnh Lẫm vui mừng xen lẫn chua chát. Cuối cùng thì nàng cũng đã chịu dùng tâm thế thật sự để đối diện với hắn. Nhưng nàng cũng không muốn gả cho hắn.
Nàng lại càng muốn đẩy hắn cho nữ nhân khác.
Nàng không hề biết ghen vì hắn.
Nếu là Lục Trạch Vũ thì sao? Nàng sẽ sẵn sàng đẩy Lục Trạch Vũ cho nữ nhân khác chứ.
Lần trước hắn ngỏ lời muốn kết thành phu thê với nàng nhưng nàng đã từ chối. Mặc dù rất muốn đi chơi thế mà nàng vẫn không đồng ý bái đường với hắn.
Từ đó đến nay Tiêu Cảnh Lẫm đã đơn phương chiến tranh lạnh với nàng, hắn đã tỏ ý giận dỗi rõ ràng đến như vậy mà nàng vẫn làm ngơ. Nàng không chủ động đến thăm hắn lấy một lần, sáng nay còn ăn vận rực rỡ hào hứng đi nạp thiếp cho hắn.
Không chỉ Diệp Chi đang bất chấp phạm thượng mà lòng ghen ghét điên cuồng cũng đang dâng trào trong lòng
Tiêu Cảnh Lẫm.
Đã như thế thì hắn cũng không cần dịu dàng với nàng làm gì.
Tiêu Cảnh Lẫm lạnh nhạt lột nốt lớp quần dài xuống, bây giờ chỉ còn lớp nội y mỏng tang che qua phần mông, hắn cũng bình thản tuột dây kéo xuống.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Lẫm thoáng co rút hiện lên tia áy náy, nhìn dấu vết đỏ ửng trên lớp da vốn trắng nõn của nàng. Nàng ấy vốn sợ đau, hắn lại còn mạnh tay đến thế.
Rõ ràng hắn vừa định không dịu dàng với Diệp Chi nữa, nhưng giờ hắn lại không nỡ.
Tiêu Cảnh Lẫm xoa nhẹ lên dấu vết đó, thôi bỏ đi, hắn nhường nàng một chút thì đã sao.
"Ta cho nàng một cơ hội cuối."
"Nghĩ kĩ lại xem mình có lỗi gì, thành thật nhận lỗi sau đó đợi đến tháng sau sẽ phong Hậu cho nàng. Được không?
Diệp Chi nằm sấp xuống, mặt áp vào tấm nệm, nước mắt chảy ròng ròng, lúc bị tuột dây nội y là nàng đã cảm thấy chẳng thiết tha gì nữa rồi.
Biết là trên người nàng chỗ nào cũng đã bị hắn sờ bị hắn thấy hết rồi nhưng nàng không thích cảm giác bị ép buộc này.
Diệp Chi bùng lửa giận, nàng gào lên.
"Ta không làm!"
"Có chết ta cũng không làm!"
....
P/s: ăn thịt không các bạn iu
