Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!

Chương 48: Nàng muốn nạp vợ bé cho hắn đến thế sao?




Bóng dáng cao lớn của Tiêu Cảnh Lẫm vừa bước vào trong cung điện, tất cả mọi người mau chóng quỳ xuống hành lễ.

“Tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế"

Tiêu Cảnh Lẫm bước đến ghế trên cao, thong thả ngồi xuống trước rồi mới bình tĩnh cho mọi người miễn lễ.

“Đứng dậy cả đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.

Tiêu Cảnh Lẫm không nhìn Diệp Chi, quay sang hỏi Tô quý phi, “Buổi tuyển tú đến đâu rồi.”

Tô quý phi cung kính đáp lời: “Bẩm Hoàng thượng, buổi tuyển tú vừa mới kết thúc, mọi chuyện đều diễn ra một cách tốt đẹp” Nàng ta với tay lấy quyển sổ trên bàn dâng lên cho Tiêu Cảnh Lẫm, “Đây là danh sách tú nữ trúng tuyển, mời Hoàng thượng xem qua.”

“Hay là để thần thiếp cho gọi những vị muội muội trúng tuyển vào diện kiến Hoàng thượng”

Tiêu Cảnh Lẫm gật đầu đồng ý, “Cũng được.”

Tô quý phi phân phó cho cung nữ thân cận đi thông báo, liếc mắt xuống thấy Chúc Lê vẫn còn đang đứng phía dưới liền phất tay.



“Ngươi mau lui ra đi.”

Ai dè Chúc Lê không nghe theo mà còn mềm mại gọi một tiếng, “Hoàng đế ca ca..."

Tiêu Cảnh Lẫm ngẩng đầu, hắn thoáng cau mày, Hoàng đế ca ca là cái xưng hô quái quỷ gì vậy. Kẻ nào lại không biết điều mà dám gọi hắn như vậy.

Tiêu Cảnh Lẫm vừa mới chạm mắt với Chúc Lê đã ngay lập tức chột dạ quay sang nhìn Diệp Chi. Không biết nàng ấy có hiểu lầm gì hay không.

Không ngờ Tiêu Cảnh Lẫm lại thấy dáng vẻ nhàn nhã uống trà hóng chuyện vui của nàng, nào có chỗ nào là hiểu lầm dẫn đến không thoải mái đâu. Tiêu Cảnh Lẫm chợt nghĩ, bây giờ mà cho nàng thêm một cái ghế dựa và nắm hạt dưa thì chắc hẳn nàng sẽ lập tức nằm ngả ra để xem chuyện vui không chừng.

Diệp Chi đang bừng bừng tâm trí ngóng xem diễn biến câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân thì thấy cẩu Hoàng đế không ngắm mỹ nhân mà lại liếc nhìn mình làm gì không biết. Cô vội vàng trưng ra nụ cười cầu hòa thì lại thấy Tiêu Cảnh Lẫm hừ lạnh một cái.

Diệp Chi: “...”

Đúng là đồ cẩu. Cô mới không thèm chấp.

Tiêu Cảnh Lẫm bực bội không biết trút đi đâu, đập bàn tức giận.

“Hỗn xược! Ai dạy ngươi cách xưng hô láo xược như thế? Người đâu lôi cô ta xuống đuổi ra khỏi cung.

Chúc Lê bị Tiêu Cảnh Lẫm quát lớn, hai hàng nước mắt lập tức lăn dài trên gò mà. Cô ta run bắn mình ngã quỵ xuống dưới đất, dập đầu cầu xin.



“Hoàng thượng, xin thứ tội, tiểu nữ không cố ý.”

“Hoàng thượng”

Chúc Lê ấm ức, cô ta không thể tin rằng Hoàng đế ca ca cứ như thế mà lại trách mắng cô ta. Rõ ràng ngày còn nhỏ Hoàng đế ca ca rất dịu dàng mà. Ngài còn hứa rằng lớn lên sẽ đối xử rất tốt với cô.

“Hoàng thượng, tiểu nữ là Chúc Lê, con gái của Thái phó, xin Hoàng thượng niệm tình nghĩa xưa cũ mà tha tội cho tiểu nữ thất lễ.”

Chúc Lê khóc lóc nức nở, cô ta từ bé đã mơ về một ngày mũ phượng khăn quàng vai quang minh chính đại gả cho Hoàng đế ca ca làm thê tử.

Cô ta sẽ trở thành Hoàng hậu đứng sóng vai cùng với Hoàng đế ca ca ở trên đỉnh cao của sự tôn quý. Cớ sao sự việc lại trở thành như thế này?

Không lẽ Hoàng đế ca ca quên mất cô ta rồi hay sao?

Diệp Chi tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, thế này thì kích thích quá rồi. Không lẽ không phải là diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân mà là vở trước ngược sau ngọt cẩu Hoàng đế dốc sức theo đuổi vợ à.

Gân xanh trên trán Tiêu Cảnh Lẫm nổi giận, đã hơn một tháng trôi qua rồi nhưng nữ nhân đáng ghét kia cũng không chịu đến nhận lỗi với hắn, bây giờ lại còn đứng xem chuyện vui của hắn.

Nàng thật sự muốn nạp vợ bé cho hắn đến thế cơ à?

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận