Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!

Chương 49: Trời đất đảo lộn




"Trẫm nể mặt Thái phó nên tha cho ngươi."

Tiêu Cảnh Lầm vừa giận vừa cáu, lập tc vung tay hồi cung mặc kệ hậu phi đứng đó. Dù sao Thái phó cũng từng là người thầy dạy năm xưa của hắn, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Tiêu Cảnh Lẫm thực sự cũng không trừng phạt gì Chúc Lê.

Tất cả mọi người đều vội vàng quỳ rạp xuống hành lễ, không ai ngờ đột nhiên Hoàng đế lại nổi cơn thịnh nộ.

"Cung tiễn Hoàng thượng."

Bọn họ đều nghĩ rằng là do tú nữ không biết điều kia chọc giận cho mặt rồng giận dữ.

Lúc cung nữ thân cận bên cạnh Tô quý phi dẫn theo cách tú nữ được giữ lại thì Hoàng đế đã đi mất. Các tú nữ nhìn theo bóng dáng cao lớn của Hoàng đế, nắm chặt tú khăn trong tay mặt mày ửng hồng e thẹn.

Hoàng đế trẻ tuổi tài cao, lại không phải người đam mê nữ sắc, ngôi hậu còn bỏ trống đó không phải để dành cho một trong số bọn họ hay sao.

Chúc Lê khóc lóc đến sưng mắt nhưng chuyện này đã được định đoạt, cô ta đã bị loại. Không những thế lại còn bị

Hoàng thượng quát mắng ngay trước mắt bao nhiêu người. Nếu chuyện này đồn đến tai cha cô ta thì không biết sẽ ra sao.

Chúc Lê thất thần, lạnh buốt sống lưng. Đời này của cô ta còn có thể gả cho người tử tế được hay không.



Mọi chuyện đã xong xuôi, Diệp Chi thong thả nắm tay Đậu nhi bước ra ngoài nhìn hàng dài tú nữ đang đứng ở dưới sân, chợt nhớ lại bản thân của mình ngày trước.

Tú nữ bên dưới ai nấy đều bừng bừng khí thế. Đã làm hậu phi thì tất nhiên là phải tranh sủng, Diệp Chi cũng không cảm thấy những tú nữ này suy nghĩ sai ở đâu.

Chỉ là, Diệp Chi thầm thở dài, đừng có mà tranh sủng đến mức nghĩ ra trò hãm hại cô là được.

Đối phó với một mình Hoàng để đã đủ làm cho cô đau đầu rồi, không có sức lực đối phó với những phi tần khác.

•••

Tiêu Cảnh Lẫm bừng bừng lửa giận về đến Cần Chính điện, Cao công công lập tức dâng trà sau đó lui ra xa. Cao công công cũng không hiểu, dạo này tâm tính Hoàng đế rất hay nổi nóng. Ông ta nên tránh ra xa kẻo bị vạ lây.

Ông ta cũng thử dò hỏi xem Hoàng đế có muốn gặp Diệp quý phi hay không ai dè bị quyển tấu sớ ném ngay vào đầu. Từ đó về sau trước mặt Hoàng để ông ta không dám nhắc đến Diệp quý phi.

Chẳng ngờ Cao công công không nhắc đến thì Hoàng đế lại càng bực mình. Thế là Cao công công chẳng còn cách nào khác chỉ đành giả ngốc nói chuyện một mình.

Cao công công mệt mỏi, ông ta chỉ là thái giám mà thôi nào có thể hiểu lòng dạ nam nhân lại bé như sợi chỉ.

Tiêu Cảnh Lẫm uống trà xong vẫn không áp được lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng. Trong đầu cũng nhớ đến khuôn mặt cười giả tạo lúc nãy của Diệp Chi cùng với cái lắc đầu từ chối của nàng lần trước.

Tiêu Cảnh Lẫm lao ra ngoài, hắn không thể nhịn được nữa. Nếu hắn còn nhịn thì khéo là nhịn đến hỏng luôn.



Cao công công đang đứng đợi bên ngoài chỉ kịp thấy bóng lưng của Hoàng đế, liền nhanh chóng cầm phất trần thở hồng hộc đuổi theo.

Ông ta chỉ là người thường làm sao có thể đuổi kịp người luyện võ như Hoàng thượng. Nhưng cũng may ông ta chỉ cần động não một chút cũng đã biết Hoàng thượng định đến đâu.

Ngoài Hàm Phúc cung của Diệp quý phi thì Hoàng thượng còn đến đâu được nữa.

Cao công công nghĩ đúng thật, lúc ông ta đến Hàm Phúc cung thì thấy Phàn ma ma đang giữ chặt Đậu Nhi đứng ở bên ngoài, mặt mày tái mét. Còn có con chó trắng thêm một con mèo trắng đang vừa sủa vừa cào loạn xạ cánh cửa.

Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thét thảm thiết rồi lại đến khóc nức nở rồi tiếng mắng chửi của Diệp quý phi.

"Tiêu Cảnh Lẫm, ngài đừng có mà được nước lấn tới."

"Ngài cút ngay ra bên ngoài."

"Ta không làm."

"Ta không muốn làm."

Cao công công há hốc mồm, trời đất đảo lộn rồi, Hoàng đế sắp nổi cơn lôi đình rồi. Diệp quý phi này đúng thật là có bản lĩnh.

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận