Giọng nói mềm mại của thiếu nữ từ tốn vang lên trong điện:
“Tiểu nữ tham kiến các vị nương nương. Tiểu nữ là Chúc Lê, đích nữ phủ Thái phó, năm nay hai mươi tuổi.”
Hai mươi tuổi ở triều đại này được xem là quá lứa lỡ thì, nghe chừng vị tiểu thư này quả thực quyết tâm vào cung làm phi. Diệp Chi khẽ thở dài, cẩu Hoàng đế đúng thật là. Mỹ nhân như hoa như ngọc cất giữ trong lòng bao nhiêu lâu nay đang ở gần ngay trước mặt mà vẫn không đến nhìn lấy một cái.
Chúc Lê mắt ngọc mày ngài, dáng người nhỏ nhắn, sóng mắt long lanh ngập nước. Tuy không thuộc loại mỹ nhân rực rỡ khiến người ta chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng quả thực dễ khơi gợi lên ham muốn che chở của đàn ông.
Nhìn xem, không chừng Chúc Lê vừa rơm rớm nước mắt thì cô đã muốn lao lên che chở. Đến Diệp Chi là phụ nữ còn như vậy thì nói chi gì đến đàn ông như cẩu Hoàng đế.
Chúc Lê đứng thẳng người, Hoàng đế không đến cô chút thất vọng trong lòng. Cô cứ nghĩ hôm nay đích thân Hoàng đế sẽ là người hạ chỉ cho cô nhập cung.
Rất nhanh Chúc Lê tự an ủi chính mình, “Triều chính bận rộn, Hoàng đế ca ca nhất định không thể buông bỏ chính sự. Nhưng chắc chắn Hoàng đế ca ca sẽ ban phong hào cho cô, rồi người đầu tiên được thị tẩm chắc chắn là mình”
Tô quý phi lên tiếng hỏi trước, “Đích nữ phủ Thái phó ắt hẳn là thông thạo thi thư, ngươi đã học qua những sách gì rồi?”
Chúc Lê từ tốn trả lời:
“Tiểu nữ ngu dốt, mới chỉ đọc qua nữ tắc và nữ huấn
Nữ tử vô tài mới là đức, Diệp Chi thổi lá trà trong chén thầm nghĩ. Cô không tin con gái của Thái phó mà chỉ đọc qua nữ tắc và nữ huấn, nhưng thời đại này chỉ ước gì nữ nhân chỉ có thể trói chân cả đời trong hậu trạch không khuyến khích nữ nhân đọc sách.
Cũng may là Diệp gia không gò bó con gái, Diệp Chi đã đọc mòn tất cả mấy quyển sách trong thư phòng của cha rồi.
Đức phi vặn vẹo hỏi tiếp: “Ta thấy ngươi cũng đã hai mươi tuổi, tại sao vẫn còn đợi đến bây giờ?”
Thèm khát làm đàn bà trong hậu cung đến thế cơ à? Đức phi vò nát khăn tay dưới gầm bàn, nhìn cái bộ dạng này cô ta sẽ đánh rớt ả ta. Cô ta lại không muốn có thêm một con hồ ly tinh tối ngày nghĩ cách quyến rũ Hoàng thượng.
Chúc Lê: “Bốn năm trước mẫu thân tiểu nữ qua đời nên tiểu nữ phải giữ hiếu ba năm.”
Mấy người kia hỏi thêm vài câu Chúc Lê đều khéo léo trả lời được hết, rõ ràng đã chuẩn bị rất chu đáo cho việc tuyển tú ngày hôm nay.
Sau phần hỏi đáp là biểu diễn tài tài nghệ, Chúc Lê cũng thể hiện hết sức xuất sắc. Diệp Chi bỏ phiếu đồng ý giữ lại, nhưng bốn người kia thì đều bỏ phiếu loại.
Bốn phiếu loại đồng nghĩa với việc Chúc Lê bị lại, Diệp Chi dùng chiếc khăn che miệng, cô cũng không có ý định làm người tốt nói giúp cô ta. Dù sau này cẩu Hoàng đế có biết được thì cô cũng chẳng làm gì sai.
Hay là Chúc Lê có trở thành Hoàng hậu muốn báo mối thù ngày hôm nay thì cô cũng đã bỏ phiếu đồng ý mà.
Chúc Lê sững người, đứng luống cuống ở dưới điện thầm hận trong lòng. Cô ta không biết làm sao bây giờ, mặt nào của cô ta cũng xuất sắc nhưng lại bị những kẻ này ghen ghét mà loại thẻ bài.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Mắt Chúc Lê lập tức sáng lên, quay người lại ngóng trông. Cô ta được cứu rồi.
Hoàng đế ca ca đến cứu cô ta đây mà. Hoàng đế ca ca nhất định sẽ đích thân giữ cô ta ở lại.
Mối nhục ngày hôm nay nhất định cô ta sẽ trả lại vào ngày sau.
