Vưu Bố Tân hùng hổ đạp cho tiểu nhị một đạp rồi bước thẳng lên lầu trên tìm căn phòng bao quen thuộc. Tiểu nhị bị đạp một cái thật mạnh như vẫn nhịn đau chạy theo ngăn cản.
“Tiểu hầu gia, phòng đó đã có người bao rồi”
“Có người thì cũng phải cút ra cho tiểu hầu vào."
Vưu Bổ Tân coi như điều đương nhiên, khi hắn vừa đạp cửa bước vào thì Vu Khắc Vu Khoan đã đứng chắn ngay trước mặt, tay sẵn sàng đặt trên thanh đao.
Vưu Bố Tân không ngờ mình lại bị ngăn cản, mấy tên dân đen này ra đường còn vẻ vang hơn cả hắn nhỉ.
Tên nô tài bên cạnh Vưu Bố Tân thấy chủ tử của mình bị ngăn cản thì cũng mau chóng quát nạt, “Mấy kẻ các ngươi mau cút ra chỗ khác, đây là phòng bao của An tiểu hầu gia. Không muốn chết thì lăn ngay”
Tên nô tài này cũng chuyên môn cậy thế chủ tử làm càn không coi ai ra gì. Vu Khắc Vu Khoan không nhúc nhích, mấy kẻ công tử bột này hai người bọn họ không thèm để vào mắt.
Vu Khắc có thể làm cho hắn ngậm miệng trong một giây nhưng ở đây thì không tiện xử lý.
Vu Khắc lạnh lùng, “Cút đi!”
Từ trước đến nay Vưu Bố Tân nào bị người khác nói năng với mình như thế, hắn lập tức nổi khùng tiến lên đẩy mạnh vào Vu Khắc. Vu Khắc vẫn đứng sừng sững như núi bất động, hắn chỉ hơi nghiêng người khiến Vưu Bố Tân ngã đập mạnh xuống dưới sàn.
"Á..."
Vưu Bố Tân đau đớn hắn vừa định văng tục thì lại va phải một mỹ nhân xinh đẹp đang bình thản ngồi thưởng trà gần cửa sổ. Ngay tức khắc hắn ta quên việc mình vừa bị đau mà cười đê tiện hướng về phía Diệp Chi.
“Sao ta lại không biết là có một mỹ nhân xinh đẹp đang ngồi trong phòng này cơ chứ.” Vưu Bổ Tân đứng dậy phủi bụi trên quần áo cổ gắng làm vẻ đạo mạo tiến gần Diệp Chi, “Ta đã mạo phạm nàng rồi, không làm nàng sợ hãi chứ?"
Đậu Nhi quát to, “Hỗn xược."
Dám xúc phạm quý phi nương nương, ngươi có mấy cái mạng.
Vưu Bố Tân nhìn Đậu Nhi, ánh mắt sáng lên, khà khà, đến cả một nô tỳ cũng có vài phần tư sắc. Mắt Vưu Bổ Tân liên tục đảo quanh, cha hắn đang tìm thê tử cho hắn, đây không phải trời cao đang giúp hắn sao.
“Ái chà, đây cũng là một tiểu mỹ nhân.”
Hắn cưới mỹ nhân đây vào cửa là thế, còn tiểu mỹ nhân đây thì cho làm thiếp.
Không biết đây là tiểu thư nhà nào nhưng chắc hẳn là gia thế không tệ, đến nô tì còn xinh hơn cả thiếp thất của hắn.
Trong mắt hắn ta giờ chỉ có mỹ nhân chứ không hề nhìn thấy người còn lại đang ngồi trên ghế.
Vưu Bố Tân cười hề hề muốn vươn móng heo ra định chạm vào Diệp Chi thì đã bị một cái quạt đập mạnh vào cổ tay. Vưu Bố Tân chỉ kịp nghe cái rắc, cổ tay của hắn đã gãy gập xuống.
Tiêu Cảnh Lẫm đang thưởng thức phong cảnh cùng Diệp Chi, tâm tình của hắn đang rất tốt đẹp không ngờ lại có kẻ đến phá hỏng. Hắn chưa lên tiếng thì tên này đã dám định động chạm Diệp Chi.
Hắn chỉ phế một cánh tay của hắn coi như đã nhẹ nhàng.
Tiêu Cảnh Lẫm đen mặt liếc nhìn Vu Khắc, hắn ta lập tức hiểu ý bước lên xách cổ Vưu Bố Tân như xách con gà bệnh ném ra bên ngoài. Vu Khoan cũng tóm cổ tên nô tài ném ra cùng chủ nhân hắn.
Vưu Bố Tân đau đớn ôm tay chỉ biết la hét, hắn ta chỉ hận tại sao hôm nay ra ngoài lại chỉ mang theo một tên nô tài.
Hắn ta mặt mày tái nhợt khập khiễng được tên nô tài dìu về, hắn ta còn bỏ lại một câu đe dọa.
“Ngươi cứ đợi đấy. Chuyện này không xong đâu.”
Hắn ta sẽ về gọi thêm người đến để trả thù, còn phải cướp hai tiểu mỹ nhân kia về. Đầu óc Vưu Bố Tân mù quàng không nghĩ tới rằng cô gái xinh đẹp còn có hộ vệ cao thủ đi kèm không phải là nhân vật dễ chọc, nhưng An hầu gia thì đầu óc vẫn còn tốt. Ông ta chỉ cần nghe hai câu là đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, không nói hai lời mà tóm cổ Vưu Bổ Tân ra đánh một trận rồi lập tức đến quán cơm tạ tội thì người đã đi mất.
Tiểu nhị chỉ nhắc lại cho ông ta lời nhắn khiến An hầu gia lập tức buốt lạnh sống lưng.
“An hầu gia không dạy được con thì việc truyền thừa kế tục cũng nên chấm dứt từ đây.”
An hầu gia ngã ngồi xuống sàn. Xong rồi, không biết là quý nhân phương nào nhưng cái hầu phủ chỉ còn cái vỏ rỗng của nhà ông đã sắp lụi tàn đến nơi rồi.
Đối với Diệp Chi thì đây chỉ là một chút chuyện nhỏ chẳng đáng nhắc tới. Lúc này cô còn đang có chuyện quan trọng phải giải quyết ngay.
Cẩu Hoàng đế không cho cô đi dạo phố vào buổi đêm!
