Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!

Chương 45: Truyền thuyết




Diệp Chi nóng nảy, không biết cẩu Hoàng đế lại giở trò gì mà lại đột nhiên không đồng ý cho cô ra ngoài đi dạo.

Hắn ta không biết là buổi tối đi dạo phố là đẹp nhất hay sao? Hắn không muốn đi thì cứ để một mình cô cùng Đậu Nhi đi là được. Còn không yên tâm nữa thì cử Vu Khắc hay Vu Khoan đi kèm bảo vệ.

Diệp Chi ngồi buồn thiu trước gương đồng, không muốn để ý đến đồ cẩu Hoàng đế. Cô đã hết làm nũng rồi van xin, làm đủ trò để lấy lòng hắn nhưng mà vẫn không đổi được cái gật đầu của hắn.

Đúng là đồ tâm địa sắt đá.

Tiêu Cảnh Lẫm nhìn con mèo nhỏ giận dỗi, khẽ mỉm cười sung sướng. Hình như vừa nãy hắn đùa quá trớn rồi.

Hắn rời bước đến sau lưng nàng muốn chạm vào vai nàng thì bị một bàn tay hất ra, “Đừng có mà chạm vào thiếp.”

Đã không cho đi chơi thì đừng có mà đụng với chạm.

Mắt Tiêu Cảnh Lẫm sáng lên vui vẻ, ái chà, coi bộ cơn giận dỗi này của con mèo nhỏ này cũng lớn gớm.

“Cũng không phải là ta không muốn cho nàng đi chơi, chỉ là nàng không biết ở đây có một truyền thuyết lâu đời..

Tiêu Cảnh Lẫm hắng giọng, bắt đầu kể chuyện thu hút sự chú ý của con mèo nhỏ. Diệp Chi quả nhiên đã cắn câu, mặc dù vẫn quay lưng về phía Tiêu Cảnh Lẫm nhưng đôi tai đã dòng lên nghe.

Tiêu Cảnh Lẫm nhìn thấy dáng vẻ của nàng qua gương, bàn tay lại bắt đầu đặt lên trên vai nàng, rất biết điều mà xoa bóp vai cho bớt nhức mỏi.

“Trăm năm trước, ở nơi này là một chiến trường đẫm máu. Người dân nơi đây vào ban đêm thường xuyên nghe thấy tiếng gào thét quỷ dị của những linh hồn binh lính. Họ đồn rằng đó là những tiếng kêu của những thanh niên trai tráng chết trẻ trong oán hận và đau đớn.

Diệp Chi hơi sợ, cô có một điểm yếu to lớn chính là sợ ma. Diệp Chi dựa sát vào lồng ngực Tiêu Cảnh Lẫm, tư thế này mới cô có cảm giác chút an toàn.

Tiêu Cảnh Lẫm nhìn động tác nhỏ của cô, vẫn giả vờ như không thấy mà tiếp tục cất giọng đều đều kể tiếp.



“Nỗi đau đớn xác thịt vì bị tên bắn dao đâm chưa là gì so với nỗi niềm oán hận trong lòng họ.

Diệp Chi khế nuốt ngụm nước bọt, bàn tay run rẩy bắt lấy bàn tay to lớn của Tiêu Cảnh Lẫm, cô vẫn không nén được sự tò mò mà hỏi lại.

“Tại sao lại oán hận?"

“Vì bọn họ tòng quân lúc còn trẻ, mang trong mình khát vọng lập công. Còn chưa kịp cưới vợ mà đã hi sinh, công trạng không có, vợ con cũng không có nên tự nhiên lâu ngày tích tụ thì nảy sinh oán hận."

“Nghe nói rằng cứ ban đêm là những linh hồn binh sĩ ấy sẽ đi lang thang tìm bắt những cô gái trẻ để kéo họ xuống đấy làm vợ họ."

“Vậy...vậy không lẽ không có cách nào hóa giải hay sao?"

Chẳng lẽ người dân ở đây cứ đến đêm tối là phụ nữ không thể ra khỏi nhà. Lúc trẻ không được đi chơi mà phải đợi đến lúc về già thì mới được, vậy thì quá đáng thương rồi.

Tiêu Cảnh Lẫm lắc đầu.

“Ta nghe nói họ chỉ bắt những thiếu nữ chưa chồng, còn lại thì sẽ được tha.

Diệp Chi thở phào. Cô đã là thiếp của Tiêu Cảnh Lẫm thì đâu còn được xem là thiếu nữ chưa chồng.

Chắc mấy linh hồn đó sẽ buông tha cho cô.

Chưa kịp mừng thì Tiêu Cảnh Lẫm lại nói tiếp, “Muốn chứng minh cho họ thấy mình là vợ của người khác còn phải đến ngôi đền gần đây làm một việc. Phải thành tâm viết chữ nguyện cả đời này nguyện chung thủy một lòng với phu quân của mình lên dải lụa hồng sau đó treo lên một cây cổ thụ thì mới được”

“Nếu không thành tâm thành ý thì không linh nghiệm.



Diệp Chi vội vàng kéo tay Tiêu Cảnh Lẫm, “Hoàng thượng, vậy chúng ta đi thôi.

Cô đã là phi tử, kiếp này chỉ có thể chung thủy với Hoàng đế, cái này có gì mà khó. Trừ khi cô muốn khi quân phạm thượng thì mới dám lừa dối thiên tử.

Tiêu Cảnh Lẫm lại không nhúc nhích, “Nhưng...”

Nhìn hắn có vẻ rất khó xử.

“Hoàng thượng sao thế? Người có điều gì khó nói à?”

“Ta vẫn chưa thành thân thì lấy đâu ra vợ?”

Tiêu Cảnh Lẫm chưa hề đại hôn, hai trắc phi cưới vào Đông cung ngày hắn còn làm thái tử cũng chỉ là dùng hai cái kiệu nhỏ đưa vào từ cổng sau. Tính ra thì đúng thật thì hắn không có vợ.

Diệp Chi dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn hắn.

Hắn có cả chục cô vợ bé và ba đứa con.

Thế mà ngài còn không biết xấu hổ nói là chưa có vợ. Nói như thế có khác gì bảo là cô chưa có chồng.

Tiêu Cảnh Lẫm bị chọc trúng điểm đen, hắn thẹn quá hóa giận quát.

“Nói chung là ta không thừa nhận.” Hắn là cửu ngũ chí tôn, hắn không thừa nhận chính là không có.

Diệp Chi biết điều không nói gì, nàng lắc lắc tay áo hắn, “Vậy thiếp phải làm thế nào bây giờ?”

“Trừ khi chúng ta thành thân, chính thức kết thành phu thê"!

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận