Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!

Chương 43: Tuần du




Diệp Chi vén tấm màn nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ. Tiêu Cảnh Lẫm giữ đúng lời hứa đưa cô đi chơi. Chỉ là còn một bất ngờ lớn hơn giành cho cô, chuyển đi chơi này không chỉ là năm ngày mà là một chuyển tuần du kéo dài một tháng.

Tiêu Cảnh Lẫm nhíu mày, kéo người lại vào bên trong.

“Nắng đã chiếu đến đỏ cả mặt rồi mà nàng còn không biết sao?"

Diệp Chi lắc đầu, ánh mắt lấp lánh, “Tại thiếp đang vui quá đấy mà”

“Hoàng thượng, lần này chúng ta đi những đâu thế?”

Cô muốn đi lui xuống phía nam để ngắm cảnh, nghe đó sông nước ở đẩy nên thơ trữ tình. Cảnh đẹp thì cũng tốt đấy, chỉ là nghe nói món cá nướng ở đấy ngon tuyệt, cô muốn nếm thử.

Tuy là tay nghề của ngự trù ở trong cung đương nhiên là tốt, nhưng trực tiếp thưởng thức ở bên ngoài thì vẫn hơn.

“Xuống phía nam, ta muốn đích thân xem tình hình của kênh đào.”

Cũng đã đến gần trưa, xe ngựa dừng chân ở một quán cơm. Lần cải trang vi hành này Tiêu Cảnh Lẫm ngoài Diệp Chi thì còn có hai ám vệ tên là Vu Khắc và Vu Khoan. Còn lại toàn bộ ám vệ đều không lộ mặt, chỉ khi nào gặp nguy hiểm thì bọn họ mới lập tức xông ra.

Diệp Chi thì dẫn theo Đậu Nhi đi cùng.

Dù sao thì cũng cần có người bên cạnh.

Quán cơm này khá có tiếng trong thành, bọn họ lại đến vào đúng giờ trưa là giờ cao điểm trong ngày nên rất đông đúc. Vu Khắc trực tiếp đưa bạc cho tiểu nhị thuê một gian phòng riêng trên lầu hai.

Ngồi ở phòng bao vừa đảm bảo tính riêng tư, ở đây còn có thể nhìn xuống dưới phố phường đông đúc.



Diệp Chi cũng bảo Đậu Nhi cùng hai người Vu Khắc Vu Khoan ngồi ở một cái bàn khác trong phòng dùng bữa.

Diệp Chi cùng Tiêu Cảnh Lẫm vừa ngồi xuống ghế thì tiểu nhị đã mang thực đơn đến giới thiệu.

“Các vị khách quan muốn dùng gì?”

Thái độ của tiểu nhị rất nhiệt tình, nhìn cách ăn mặc của mấy người này thì hắn ta biết ngay đây là người giàu sang. Cứ phục vụ chu đáo không chừng lát nữa hắn ta còn được cho thêm mấy đồng bạc.

“Nàng gọi đi.” Tiêu Cảnh Lẫm đẩy thực đơn cho Diệp Chi chọn.

“Vâng, vậy để thiếp chọn"

Diệp Chi cũng không từ chối, cô nhìn qua thực đơn rồi lâm vào cảnh khó chọn lựa. Cô hỏi tiểu nhị, “Ở đây món nào là ngon nhất.

Tiểu nhị lập tức nói liến thoắng không ngừng.

Diệp Chi nghe xong thì quyết định chọn vài món.

“Tôm hấp rượu hoa đào, bánh thịt heo cuốn, cao lầu, canh sườn củ sen thêm một bình trà xanh.

Diệp Chi chọn xong thì chỉ mấy người phía Đậu Nhi, “Bàn bên kia cũng thế, lấy thêm cho hai bát mỳ lớn là được.

Vu Khắc, Vu Khoan là ám vệ nên sức ăn sẽ rất lớn nên Diệp Chi cố ý gọi thêm cho bọn họ.

“Xin quý khách đợi một lát, đồ ăn sẽ được chuẩn bị ngay."



Tiểu nhị nhận đơn vừa định trở xuống nhà bếp thì lại có khách tới, hắn ta vội vàng ra đón tiếp. Vừa nhìn thấy người đến là ai thì sắc mặt lập tức biến thành hoảng sợ.

“Tiểu hầu gia, người đến rồi.

Vưu Bố Tân là con trai độc nhất của An hầu phủ. Tổ tiên của An hầu phủ ngày xưa cũng được coi là hiển hách, từng được thái tổ hoàng để đích thân ban thưởng. Nhưng đến đời con cháu lại toàn kẻ vô dụng, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.

An hầu gia hiện tại vẫn đang làm chức quan tứ phẩm trong bộ lại, còn Vưu Bố Tân thì trầy trật mãi mới đỗ qua kỳ thi hương. Thi hội cũng không đã vài lần không thi nổi chứ đừng nói là đến thi đình.

Vưu Bố Tân trực tiếp không thi nữa, yên tâm chờ đợi hưởng lạc, dù sao đi chăng nữa hắn cũng có thể thừa kế được chức vị An hầu gia.

Chỉ là không ngờ được, Hoàng đế mới ra một bộ luật mới. Với những thế gia thừa hưởng chức tước nếu không có đóng góp hay lập công cho xã tắc thì cứ sau một thế hệ sẽ trực tiếp giáng một bậc. Việc này đồng nghĩa với việc đến đời của Vưu Bổ Tân thì hắn sẽ bị giáng xuống thành thường dân.

An hầu gia cuống cuồng, một mặt đốc thúc con trai học hành tử tế tiếp tục tham gia khoa cử, một mặt thì đang tìm một mối hôn nhân tốt để kết thông gia. Nếu nhà thông gia tốt có thể trực tiếp đưa Vưu Bố Tân một chức quan nhỏ, cũng coi như là có thể tiếp tục giữ lại tước hầu.

Đáng tiếc cho tấm lòng người cha, Vưu Bố Tân lại cứ tiếp tục ăn chơi hết la cà ở thanh lâu sở quán thì lại đi trêu ghẹo con gái nhà lành.

“Tránh ra, ngươi muốn chết à?”

Vưu Bổ Tân bực dọc, hắn ta vừa mới ra khỏi thanh lâu. Đêm qua mải vui đùa với mấy cô nương xinh đẹp nên giờ hắn vừa mệt vừa đói, thể mà cái tên tiểu nhị này còn không biết điều dám chặn cửa hắn.

Tiểu nhị nhìn thấy có một bàn trống ngay lập tức mời Vưu Bổ Tân.

“Tiểu hầu gia mời ngài ngồi chỗ này, tiểu nhân sẽ lập tức bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngài.”

“Cút ra, dám bảo ông đây ngồi cùng với lũ dân đen này.”

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận