Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!

Chương 39: Ghen tuông




Diệp Chi nhìn mớ tấu chương lộn xộn ở trên bàn cũng đã hiểu là Tiêu Cảnh Lẫm đang gặp phải vấn đề nan giải. Cô cũng không tùy tiện lật giở lên xem, khéo cẩu Hoàng đế đa nghi lại nghĩ rằng cô muốn can chính.

Tiêu Cảnh Lẫm dựa vào vai Diệp Chi, híp mắt hưởng thụ cảm giác mềm mại trong tay.

“Ta còn tưởng nàng không định đến đây.

“Thiếp đến tạ ơn Hoàng thượng.”

Tiêu Cảnh Lẫm nhắm hờ mắt, nhếch miệng cười.

“Vậy nàng muốn tạ ơn thế nào? Hửmmm...

Âm cuối hắn còn cố tình kéo dài ra. Diệp Chi cố tình phớt lờ ẩn ý trong lời nói của hắn, cô lấy hộp thức ăn hắn vừa để trên bàn.

“Thiếp mang đồ đáp lễ đến cho Hoàng thượng đây”

Tiêu Cảnh Lẫm hé mắt ra nhìn, vừa thấy thứ Diệp Chi đang cầm trên tay hắn đã lập tức bật cười.

Là một quả trứng luộc. (2

Hắn nhéo eo Diệp Chi mờ ám, “Nàng vẫn muốn trẫm lột vỏ giúp?”

Diệp Chi không có chút gì mà chột dạ, thong thả lột vỏ trứng.

“Thiếp tự lột được, không cần Hoàng thượng nhọc lòng”

Tiêu Cảnh Lẫm ngẩn ra, trông bộ dạng này của cô chứng tỏ là có vấn đề.

“Không lẽ ta phải ăn chay mấy ngày tiếp theo?

Diệp Chi cười trên nỗi đau của người khác, đưa quả trứng đã được lột sạch lên sát miệng của hắn.



“Hoàng thượng anh minh.”

Tiêu Cảnh Lẫm dở khóc dở cười, đúng là hắn đã đánh giá thấp cô gái này.

Tiêu Cảnh Lẫm hung hăng cắn một miếng thật lớn, nàng cứ đợi đấy. Hắn có chút lo lắng cho thân thể của Diệp Chi vì suốt một thời gian dài đã phải uống thuốc tránh thai, nên đã sai thái y bốc thuốc điều dưỡng. Có điều trong khoảng thời gian này cô chưa thể mang thai.

Thế nhưng cô gái ngốc này vẫn cứ nghĩ những bát thuốc hằng ngày mà cô phải uống là thuốc tránh thai. Nhờ uống thuốc bổ đều đặn mà sắc mặt của cô đã hồng hào hơn hẳn ngày xưa.

Chỉ là một quả trứng luộc nhỏ Tiêu Cảnh Lẫm rất nhanh đã xử lý xong hết. Hắn nhìn bộ dạng nóng lòng muốn biết chuyện của cô gái thì nảy ra ý tưởng. Hắn có quân sự tài ba ở ngay bên cạnh tất nhiên là phải tận dụng.

Tiêu Cảnh Lẫm hạ giọng dụ dỗ, “Nàng có muốn được ra ngoài cung chơi nữa không?”

Hai mắt Diệp Chi tỏa sáng, cô gật đầu thật mạnh.

Đương nhiên là muốn!

Lần trước cẩu Hoàng đế đi mua kẹo hồ lô về thì tự nhiên sầm mặt đổi ý muốn kéo cô về cung ngay lập tức. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị hắn quẳng lên giường hỏi tội. Báo hại cô ngày hôm sau đi thỉnh an mà cảm thấy xương sống như rã rời. (T)

Diệp Chi quàng tay lên vai hắn, nịnh nọt, “Thiếp muốn.”

Hơi thở như lan phảng phất bên má mình, hầu kết của Tiêu Cảnh Lẫm chuyển động lên xuống. Hắn cố nhịn, phải giữ mình tỉnh táo, hôm nay không tiện.

Tiêu Cảnh Lẫm cố ý thở dài.

“Trẫm lại đang có vấn đề đau đầu cần giải quyết. Nếu nàng có thể giúp trẫm thì trẫm sẽ đưa nàng đi chơi hai ngày.”

Diệp Chi hưng phấn, có thể xuất cung được hai ngày. Diệp Chi chủ động đấm đấm vai cho Tiêu Cảnh Lẫm, dùng giọng nói hết sức chính trực giải quyết việc công:

“Thần thiếp sẽ cố gắng phân ưu cùng Hoàng thượng”



Cô tuyệt đối là vì việc công chứ không phải vì việc riêng muốn đi chơi đâu nhé.

Tiêu Cảnh Lẫm nhìn vẻ mặt như con hồ ly nhỏ kiêu ngạo, hắn không nhịn được mà véo má nàng một cái.

“Sứ thần Đông La đến triều ta bái kiến, nàng có biết không?”

Diệp Chi gật đầu, “Thiếp biết.”

Cô còn nghe nói Đông La mang thêm một cô công chúa đến để hòa thân nhưng Tiêu Cảnh Lẫm thẳng thừng ban hôn cho một vị vương gia khác.

“Đông La là quốc gia mới nổi lên gần đây, hung hăng hiếu chiến. Nếu không phải quốc lực của bọn họ còn yếu nên không dám gây sự với nước ta. Lần này tân đế của bọn họ vừa mới lên ngôi, muốn đề ra trận tỉ thí giữa các cao thủ hai nước. Một trong số những kẻ đó có kẻ võ công rất mạnh, nước ta không thắng được thì sẽ mất hết thể diện

“Vạn Lịch ta đất rộng người đông, chẳng lẽ không có ai có thể ứng chiến chiến sao?"

Tiêu Cảnh Lẫm nhìn nàng một cái, sau khi cất nhấc câu từ thì vẫn nói ra.

“Không phải, còn có một người?”

“Là ai?” Diệp Chi hỏi lại ngay, đã có người có thể ứng chiến thì cần gì phải lo lắng nữa.

“Lục Trạch Vũ.”

Nói đến cái tên này sắc mặt Tiêu Cảnh Lẫm đã sầm xuống.

Diệp Chi không nghĩ ngợi gì nhiều, “Vậy Hoàng thượng cho gọi người về là được.”

Đầu xuân Lục Trạch Vũ đã cùng hai cha con Diệp Tùng xuất phát về biên cương trấn thủ. Nếu tính tốc độ đi đường của sứ đoàn Đông La thì cần phải sai người đi tìm Lục Trạch Vũ càng nhanh càng tốt.

Tiêu Cảnh Lẫm dâng trào lên một nỗi ghen tuông đến cực điểm, hắn siết chặt eo nàng. Sự nguy hiểm như lan dần ra khắp nơi.

“Nàng có vẻ muốn gặp lại hắn?”

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận