Dạo này Diệp Chi cảm thấy thái độ của cẩu Hoàng đế có gì đó rất lạ. Hình như hắn ta càng ngày càng nuông chiều cô, lấy lòng cô, còn có chút gì...như hèn mon.
Nhưng mà sự cưng chiều này khiến cô có chút ăn không tiêu. Cô sờ sờ eo mình, thầm mắng trong lòng một câu. Cẩu Hoàng đế ngày nào cũng bận rộn mà vẫn còn sức giày vò cô.
Diệp Chi nghĩ đến nụ cười có chút ngáo ngơ của Tiêu Cảnh Lẫm mà rùng mình một cái, tiếp tục đút thịt cho Tiểu Hoa. Ngồi bên cạnh Tiểu Hoa chính là con cẩu ngốc chính là Cục Bông, cái đuôi ngắn ngủn đang ngoáy tít mù, mắt long lanh háo hức nhìn miếng thịt.
Diệp Chi mỉm cười, dứ dứ miếng thịt trước mặt chú, Cục Bông rướn theo, khi mà thấy Diệp Chi không cho thì tủi thân rên ư ử. Diệp Chi cười khúc khích đút cho chú một miếng.
Con cẩu ngốc này vẫn dễ thương hơn cẩu Hoàng đế nhiều.
“Nương nương, Cao công công đến truyền chỉ.” Đậu Nhi từ bên ngoài bước vào bẩm báo.
“Cho vào đi.”
Cao công công mang bộ mặt cười như Phật di lặc tiến vào, đằng sau lưng ông ta là vài người mang những khay đồ bước vào.
“Nô tài tham kiến quý phi nương nương.”
“Miễn lễ.” Diệp Chi đút xong miếng thịt cuối cùng cho con cẩu ngốc rồi mới nhìn thoáng qua những khay đồ đằng sau.
“Nương nương, Hoàng thượng sai nô tài mang đồ đến cho người.” Ông ta phất tay cho mấy nô tài đằng sau, mấy kẻ đó bước lên trước vài bước dàn hàng ngang ra dâng cái khay lên cao để Diệp Chi nhìn rõ.
“Nương nương, đây là đồ tiến công năm nay của Nam Vực vừa mới cống nạp. Hoàng thượng nói mang đến cho người chọn trước. Nương nương, người xem đều là đồ tốt”
“Nếu ta muốn hết thì sao?”
Cao công công lập tức liền nói, “Hoàng thượng đã dặn dò, nếu nương nương muốn thì đều là của người.”
Diệp Chi nhìn qua, có vài cuộn vải, trâm cài, vòng cổ, ngọc bội...toàn là những đồ tiến cống thường gặp. Ánh mắt cô cuối cùng dừng lại ở một cái đèn lưu ly, có vẻ cái này nhìn khá thu hút. Đến đêm bật lên nhìn sẽ đẹp lắm.
Diệp Chi chỉ vào cái đèn, “Để lại cái đèn này, còn tất cả mang đi hết đi.”
Câu nói vừa nãy cô chỉ nói đùa, cô mới không bị ngốc mà muốn lấy hết tất cả chỗ đồ vật tiến cống đó. Gần đây Hoàng thượng đã sủng ái cô quá mức, cô mà lấy hết toàn bộ thì thể nào ngày mai cũng có bản tấu xuất hiện trên bàn của Tiêu Cảnh Lẫm rằng cô được sủng sinh kiêu.
“Cái này....” Cao công công thấy Diệp Chi chỉ lấy một cái đèn lưu ly, định nói thêm để cô lấy thêm thì ngừng lại. Ông ta đột nhiên nhớ lại người trước mặt đây vốn là thiên kim tiểu thư của Diệp phủ, nhà ngoại của cô là phú thương, từ nhỏ đến lớn có cái gì mà cô chưa thấy.
“Cứ thế đi.”
“Vâng.”
Tên nô tài cầm khay đựng đèn lưu ly để lên trên bàn, còn đâu thì lần lượt lui ra.
Cao công công lại nói tiếp.
“Nương nương, người nên đến Cần Chính điện để tạ ơn”
Diệp Chi gật đầu, “Ta sẽ đi sau”
Ý của cô là cứ từ từ đã, bên ngoài đã là mùa xuân ấm áp nhưng mà cô vẫn còn cảm thấy lạnh, tạm thời không muốn ra ngoài. Có thể tận hưởng cảm giác thoải mái ở trong phòng thì tại sao lại không ngoan ngoãn ở trong phòng mà ra ngoài làm gì cho lạnh.
Cao công công chần chờ, “Nương nương, theo nô tài thấy ngài nên đi ngay bây giờ.”
Ông ta đang thấy Hoàng thượng đau đầu vì gặp chút vấn đề, có lẽ lúc này chỉ có vị Diệp quý phi này mới có thể giúp được.
“Hoàng thượng có vấn đề gì?”
Cao công công cười nịnh nọt, “Nương nương quả là sáng suốt, hoàng thượng đang phiền lòng.”
“Không đi.”
Diệp Chi phất tay, cô đâu có rảnh mà đi gặp tên Hoàng đế đang nổi cáu không khéo lại bị liên lụy.
Cao công công đành ra về, tính tình Diệp quý phi không thích dông dài.
“Nô tài xin cáo lui.”
Diệp Chi ngắm nghía cái đèn, Tiểu Hoa và Cục Bông cũng ngồi sát lại nhìn vật thể lạ trước mắt. Ngón tay cô lướt theo từng đường nét trên đèn lưu ly, không biết cẩu Hoàng đế đang gặp vấn đề gì.
Ngồi một lúc Diệp Chi không chịu nổi, cô cất giọng gọi Đậu Nhi tiến vào.
“Nương nương, người cần gì ạ?”
“Người đi làm cho ta một việc.”
“Vâng”
Nửa canh giờ sau, Diệp Chi đã đứng trước cửa Cần Chính điện. Cao công công vừa thấy bóng dáng của cô thì lập tức cười như hoa nở.
“Nương nương, người đến rồi.”
Vừa nãy Hoàng thượng biết tin Diệp quý phi không tới đã lập tức sầm mặt xuống đuổi ông ta cút ra ngoài. Ông ta mau mải đi ngay, sau lưng cũng lạnh buốt.
Giờ ông ta thấy cứu tinh xuất hiện liền đon đả chào đón.
“Nương nương, mời người vào.”
Diệp Chi gật đầu, nhận lấy cái khay thức ăn trong tay Đậu Nhi rồi bước vào.
Tiêu Cảnh Lẫm đang bận, nghe thấy bước chân tiến vào thì cau mày, mắng một câu.
“Ta đã bảo ngươi cút ra ngoài cơ mà.”
Đồ vô dụng, có mỗi cái chuyện đi mời Diệp Chi mà cũng làm không nên hồn.
“Vậy thần thiếp cút ngay.”
Tiêu Cảnh Lẫm nhận thấy chất giọng quen thuộc, liền vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng yểu điệu cách đó không xa.
“Nàng mau lại đây.”
“Không phải Hoàng thượng bảo thiếp cút hay sao?” Diệp Chi tự dưng bị mắng nên có chút giận dỗi.
Tiêu Cảnh Lẫm đích thân xuống cạnh nàng, đỡ lấy khay thức ăn nàng đang cầm, nắm tay nàng lại long ỷ.
“Ta đâu có mắng nàng, ta cứ nghĩ là tên cẩu nô tài kia”
Hắn nâng niu nàng chẳng hết làm sao lại nỡ nặng lời với nàng. Diệp Chi liếc mắt một cái, nghe thế còn tạm được.
