Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 258




Hơn nữa, Lạc Hiểu Nhiên biết Lưu Hiểu hiện tại rất căm thù Hoắc Cao Lãng. Tấm ảnh cô chụp rất dễ khiến người ta hiểu lầm, không biết cuối cùng sẽ làm ra chuyện gì đây.

Lạc Hiểu Nhiên vội vàng đứng dậy: “Tôi đi nói mấy câu với Lưu Hiểu”.

Lúc đứng dậy, vẻ mặt Lạc Hiểu Nhiên rất lạnh.

Minh Thành không nhiều lời, mỉm cười, tránh chân ra để cô đi qua thuận lợi, không có ý định dây dưa hoặc nói thêm câu nào.

Anh ta cũng xem như là người lịch sự.

Nếu anh ta không phải vì người lịch sự thì e rằng Lạc Hiểu Nhiên đã không ngồi nói chuyện với anh ta.

Lạc Hiểu Nhiên bước nhanh đến trước mặt Lưu Hiểu, chìa tay: “Lấy điện thoại ra đây.”

-“Không.” Lưu Hiểu cũng đang ăn bánh ngọt, vừa ăn vừa bảo vệ điện thoại.

Gương mặt Lạc Hiểu Nhiên lạnh lùng: “Đưa cho mình!”

Thấy Lạc Hiểu Nhiên sắp nổi giận, Lưu Hiểu dứt khoát kéo cô qua, bảo cô ngồi xuống cạnh mình, sau đó cầm điện thoại mở tấm hình kia cho cô xem: “Cậu xem này, cậu và Minh Thành ngồi chung với nhau, nhìn nhau, trông hoàn hảo biết mấy! Nhưng bả vai của hai người còn cách nhau mười centimet! Đúng không? Giống như lần trước lúc xem tạp chí cậu đã nói, hai người không ôm nhau, cũng không hôn nhau, bị chụp ảnh thì có thể thế nào? Cậu nói đúng không?”

Lạc Hiểu Nhiên không nói lời nào, chỉ giơ tay muốn giật lấy điện thoại. Lưu Hiểu chợt thu điện thoại di động về, bỏ lại vào túi, hoàn toàn không cho cô chạm vào.

Chỗ này đông người như vậy, Lạc Hiểu Nhiên không thể công khai giật lấy, chỉ có thể ghé vào bên cạnh Lưu Hiểu, nhỏ giọng chỉ để mình cô nghe: “Cậu chụp thì chụp, nhưng đừng gửi lung tung ra ngoài, nghe không?”

Lưu Hiểu cười khẽ: “Phải xem tâm trạng của mình đã.”

-“Dù thế nào cậu cũng không được gửi.”

-“À, vậy mình gửi cho mỗi mình Hoắc Cao Lãng thôi nhỉ”

-“. Cậu muốn chết thì cứ gửi cho anh ấy.

-“Ý mình là, mình gửi tấm hình này cho anh ấy, anh ấy có giết mình không?”

-“Không, vì mình sẽ tự tay giết cậu” Vẻ mặt Lạc Hiểu Nhiên lạnh lùng.

Lưu Hiểu: “”

Ba ngày sau

Mấy ngày nay Lạc Hiểu Nhiên trông thì có vẻ cũng không có gì khác thường, nhưng khi làm việc thì luôn phạm sai lầm, cũng may chỉ là những vấn đề nhỏ.

Hôm nay, khi Lạc Hiểu Nhiên đang thu dọn đồ đạc ở phòng chụp ảnh định tan tầm, đột nhiên bên tai cô truyền đến tiếng chào cung kính của các đồng nghiệp: “ Hoắc tổng”.



Hoắc Cao Lãng ít khi tới nơi chụp ảnh sản phẩm, khiến cho các nhân viên đang chuẩn bị tan sở bạo động một trận.

Lạc Hiểu Nhiên theo bản năng ngước mắt lên, ánh mắt không hề báo động trước mà đối diện với ánh mắt của Hoắc Cao Lãng cũng đang dừng lại trên người cô từ giây phút bước vào.

Các nhân viên ở đây cũng đã nghe nói tin tức Hoắc Cao Lãng và Lạc Hiểu Nhiên và cũng có thể đã biết được Lạc Hiểu Nhiên là vợ trước của anh, vì vậy thức thời tản ra như muôn chim thú trong rừng, dành thời gian và không gian lại cho bọn họ.

Lạc Hiểu Nhiên thu lại ánh mắt rời khỏi người anh, cất giọng khách sáo như nhân viên bình thường cúi đầu chào hỏi: “ Hoắc tổng!"

Đến nước này thì Hoắc Cao Lãng đã mất đi tính nhẫn nại đột nhiên kiềm chặt lại người Lạc Hiểu Nhiên đang muốn rời đi, nghiến răng gắn từng chữ, "Em nhất định phải tỏ ra xa lạ với anh như vậy sao?"

Sau khi Lạc Hiểu Nhiên giãy giụa không có kết quả, nhướn mày lên nói: “ Hoắc tổng đừng quên nơi này là công ty! !".

Hoắc Cao Lãng bất chợt ôm lấy đầu Lạc Hiểu Nhiên, nghiêng đầu dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Cả đám nhân viên đang núp ở ngoài cửa kiếng phòng dự án nhìn thấy này một màn nóng bỏng này ai ai cũng đều nín thở, há to miệng.

Lạc Hiểu Nhiên vung tay lên dùng sức đấm mạnh vào lồng ngực Hoắc Cao Lãng, thế nhưng Hoắc Cao Lãng cũng không hề buông cô ra, vẫn hung hăng hôn cô.

Một giây kế tiếp, mùi máu tươi bắt đầu lan tràn trong miệng bọn họ, anh thế mới biết, cô lại dám cắn rách môi anh. Nhưng anh cũng không có vì vậy mà buông cô ra, vẫn mặc cho mùi máu tanh hòa quyện cùng sự đau đớn, bất chấp tất cả mút lấy môi cô.

Mấy chục giây sau, Hoắc Cao Lãng mới buông cô ra.

Bờ môi Lạc Hiểu Nhiên đã sưng đỏ ẩm ướt, màu máu đỏ sẫm nhuộm lên môi cô trông vô cùng quỷ dị.

Lạc Hiểu Nhiên vung tay lên muốn cho Hoắc Cao Lãng một cái tát, nhưng đã bị Hoắc Cao Lãng bắt được trước.

Lạc Hiểu Nhiên tức giận giật tay lại, cảm giác uất ức chua xót làm sống mũi cô cay cay, cô quay quắt hốc mắt nhuộm đỏ sang bên cạnh.

Hoắc Cao Lãng không hề có một chút tức giận nào, anh xoay khuôn mặt cô lại, hàng lông mày dày đặc nhíu lại, giọng khàn khàn nói, "Anh không muốn thấy em không vui thế này, em nói cho anh biết, phải làm thế nào em mới có thể hết giận anh đây?"

Cô quật cường không nói chuyện, cũng không nhìn anh.

Hoắc Cao Lãng nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với ánh mắt anh, "Nhìn anh đi!"

Cô phớt lời không đếm xỉa tới.

Hoắc Cao Lãng không còn kiên nhẫn nữa: "Lạc Hiểu Nhiên, chúng ta tiếp tục nói chủ đề lần trước đi”.

Lạc Hiểu Nhiên nhìn tròng mắt đen sáng quắc của anh: “ Chuyện gì, Hoắc Cao Lãng hôm nay tôi rất mệt, anh để tôi đi về đi được không”.

Hoắc Cao Lãng quan sát sắc mặt Lạc Hiểu Nhiên, lo lắng nói: “ Em chỗ nào không khoẻ anh đưa em về”.

- “ Không cần, tôi cần yên tĩnh” Lạc Hiểu Nhiên từ chối, liền lấy túi xách bước đi: “ hi vọng anh tôn trọng tôi một chút đừng đi theo tôi.”



Trong lòng Lạc Hiểu Nhiên có chút không thoải mái, cô bắt xe đi về nhà, liền làm ổ trên sofa, quần áo cũng không buồn thay ra.

Nằm chưa được bao lâu thì chuông cửa đã vang lên, cô mệt mỏi đi đến mở cửa.

Lạc Hiểu Nhiên, đột nhiên trợn to mắt.

Ngoài cửa, một người đàn ông cao lớn với ý cười dịu dàng bên môi.

David.

Sao lại là anh?

Ngoài ban công, ánh mặt trời ấm áp chảy tràn trên thảm cỏ xanh mát.

- “ David sao anh về mà không nói cho em biết”.Lạc Hiểu Nhiên ngồi trên ghế, nhìn David cười dịu dàng dưới ánh nắng ấm áp, rồi lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng lên bầu trời.

David cũng nhìn theo, có lẽ không thấy gì nên cũng thôi. Ngồi xuống cạnh cô,

lên tiếng: “ Muốn tạo cho em bất ngờ. Thế nào không vui à.”

- “ Không có, tất nhiên là em vui rồi”. Lạc Hiểu Nhiên lên tiếng.

David hơi nhướng người về trước mỉm cười.

- “ À, đột nhiên anh về như vậy, có chuyện gì nghiêm trọng sao”.Lạc Hiểu Nhiên lo lắng hỏi.

David nhìn cô ánh mắt dịu dàng: “ Không có, thực ra lần này anh về sẽ không quay về Pháp nữa”.

Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn không thể bắt kịp thông tin này: “ Anh sao vậy, mọi thứ anh phấn đấu ở Pháp chẳng lẽ bỏ hết sao?”.

- “ Vì em, đáng giá.” David ôn nhu nói.

- “ Nhưng em, vẫn sẽ trở lại Pháp”.

David lắc đầu: “Lạc Hiểu Nhiên, em khờ thật?. Hoắc Cao Lãng có thể khiến em trở về thành phố D, thì chắc chắn sẽ không để em trở về Pháp”.

- “ Cho dù em không trở về Pháp, nhưng anh cũng không thể bỏ hết thành tựu những năm qua vì em”.

David ôn hoà nhìn cô: "Em đã từng hỏi anh. Có thể dẫn em đi hay không, câu trả lời của anh là có. Bây giờ cũng vậy, em ở nơi nào anh đều sẽ theo em đến đó. Lạc Hiểu Nhiên, từ quyết định của bốn năm trước, anh sẽ không để em cô đơn lần nào nữa."

-"David, em thật sự không muốn mang lại nhiều phiền phức cho anh như vậy. Em.." Lạc Hiểu Nhiên cảm động, cắn môi.

Đúng vậy, khi trái tim đã trải qua quá nhiều cô đơn lạnh lẽo thì sẽ không nén nổi mà cảm động, sinh mệnh của một người phụ nữ có thể tiếp nhận được bao nhiêu cảm động? Cô không biết người khác thế nào, chỉ biết rằng khi đàn ông vì bạn mà từ bỏ mọi thứ thuộc về anh ta, như vậy đủ để thấy bạn ở trong lòng anh ta quan trọng đến nhường nào.

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận