Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 259




Sáng hôm sau, Lạc Hiểu Nhiên vừa bước chân khỏi nhà, đã bị tóm lấy nhét lên xe.

- Á.... Cô hoảng hốt hét lên.

Xe phóng như điên trên đường, sắc mặt Lạc Hiểu Nhiên sợ đến trắng bệt, cô bám chặt vào tay vịn, xe lại ngoặt nhanh làm cả người cô va mạnh vào cửa xe, đau đến cau mày. "Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Dừng xe, anh điên rồi, tại sao lại chạy nhanh như vậy?"

-"Câm miệng!" Hoắc Cao Lãng tăng ga lần nữa, khuôn mặt anh tuấn đã không còn vẻ trầm tĩnh và ưu nhã . Mắt anh tràn đầy lạnh lùng, sâu thẳm, nguy hiểm như biển cả về đêm.

Lạc Hiểu Nhiên không hiểu sao anh lại giận giữ đến vậy, lại thấy tâm trạng của anh đáng sợ cực kỳ, cô vô thức ngó ra ngoài cửa sổ, nắm chặt tay.

-"Muốn nhảy xuống xe? Nhảy đi, anh sẽ nhặt xác giúp em." Hoắc Cao Lãng nhìn thấu tâm tư của cô, lời nói lạnh nhạt lộ rõ châm chọc.

Lạc Hiểu Nhiên xoay đầu, trợn mắt nhìn anh, cố sức đè nén bực bội, cũng cố sức để bản thân mình bình tĩnh, hồi lâu lên tiếng: “ Anh khó chịu thì đi tìm vợ anh mà chút giận.”

Đáy mắt Hoắc Cao Lãng càng tăm tối, lạnh lùng buông lời, "Nếu như có thể anh tuyệt đối sẽ phong em làm đạo diễn." Không phủ định lời cô nói, nhưng câu trả lời của anh lại khiến lòng cô nguội lạnh.

- “ Thật không biết anh muốn nói cái gì”.

- “ Đêm qua, em lại cùng David ở chung một căn nhà cả đêm, Lạc Hiểu Nhiên em tin không anh có thể làm cho cậu ta thân bại danh liệt, đi về Anh mãi mãi”.

- “ Anh theo dõi tôi”

-"Vì sao? Vì sao anh phải làm vậy?"

-"Đau lòng?" Hoắc Cao Lãng nắm chặt tay lái, thần sắc và giọng điệu anh sa sầm hơn.

Lạc Hiểu Nhiên không để ý tới thần sắc và giọng điệu bất thường của anh, bình tĩnh nhìn anh, gắn từng chữ: " Hoắc Cao Lãng, David là bạn của anh. Cho dù tôi và anh ấy lựa chọn như thế nào anh cũng nên tôn trọng lựa chọn của anh ấy"



-"Tôn trọng chọn lựa của cậu ta? Để em gả cho cậu ta?" Ánh mắt Hoắc Cao Lãng bạo ngược, giẫm mạnh phanh xe, xoay người nhìn cô chằm chằm.

Suýt nữa Lạc Hiểu Nhiên đã bay ra ngoài. May mắn cô có đeo đai an toàn, nếu không chắc chắn cô cũng sẽ nhào về cửa kính, tức giận nhìn anh, "Hoắc Cao Lãng, anh đừng chuyện gì cũng trút xuống tôi được không? Tôi trêu chọc anh?"

Hoắc Cao Lãng dán mắt vào cô, rất lâu vẫn không trả lời. Rõ ràng anh không ngờ Lạc Hiểu Nhiên sẽ cãi nhau ầm ĩ.

Thấy anh không tiếp tục châm chọc, giong điệu của Lạc Hiểu Nhiên cũng thoáng dịu lại, thản nhiên lên tiếng: "Hơn nữa, chuyện tôi và David trước sau cũng chỉ là chuyện riêng của chúng tôi. Dù anh không muốn, thì chúng tôi cũng đã gạo nấu thành cơm rồi, vậy nhờ anh hãy nhìn rõ sự thật. Thực tế là anh ruồng bỏ tôi trước. Anh muốn đòi công bằng, tôi yêu cầu anh dừng lại ngay bây giờ. Tôi không phải món hàng."

-"Theo như lời em nói, con người một khi đã sai lầm thì không thể tha thứ? Sao em biết anh không hối hận?" Hoắc Cao Lãng dựa người ra vào ghế, cười nhạt.

“ Tôi không quan tâm”.Lạc Hiểu Nhiên cố đè giọng nói mình nghe như bình thường, "Con người biết sai, đương nhiên có quyền sửa chữa sai lầm, nhưng không phải mỗi một tổn thương qua đi đều có thể trở lại như trước”.

Hoắc Cao Lãng cong môi, ánh mắt lạnh như băng, "Mấy năm không gặp, anh phát hiện tài ăn nói của em trở nên càng lúc càng tốt."

Lạc Hiểu Nhiên bần thần, người này đang bới móc hay đang khen cô?

-“ Xem ra việc anh muốn làm với David, đã làm em đả kích không ít”. Hoắc Cao Lãng phớt lờ đạo lý của cô, tỉnh bơ nhìn cô rồi lên tiếng: "Nhưng anh cũng thông cảm với em. Cậu ta dù sao cũng là tình nhân của em, chồng trước trở về, em muốn xếp ở vị trí nào? Rõ là đáng tiếc, anh nghĩ giấy kết hôn của hai người nên huỷ bỏ được rồi”.

Giọng nói anh lộ rõ châm biếm, Lạc Hiểu Nhiên nghe rất chói tai, nhưng chuyện kết hôn cùng David cũng là do cô nói ra, nên cũng chỉ nhẫn nhịn, bình thản nói, "Chúng tôi có chọn lựa riêng của chúng tôi, anh quan tâm hơi nhiều rồi."

-"Đến lúc này mà em vẫn bênh vực cho tình nhân của em?" Hoắc Cao Lãng bỗng bóp cằm cô, sức lực vừa phải nhưng cô cảm giác rõ cơn giận của anh, "Muốn gả cho cậu ta, kiếp sau cũng đừng nghĩ đến."

Anh hết sức tức giận quan sát cô từ trên xuống dưới.

Lạc Hiểu Nhiên mặc kệ anh, đẩy tay anh, lạnh nhạt cất giọng: "Được. Cảnh cáo của anh tôi nghe rồi. Bây giờ thế nào, có thể để tôi xuống xe chưa?"



-"Quá muộn rồi." Anh nhếch miệng, cúi người gần cô, vòng trọn cô lại lần nữa, giọng anh lạnh tanh hạ xuống bên tai cô.

Trái tim Lạc Hiểu Nhiên đập mạnh một tiếng, muốn vùng ra lại bị tay anh nắm chặt lấy, đau đến cau mày, cô quay đầu nhìn anh, bờ môi cô run rẩy.

-"Từ lúc gặp lại nhau đến giờ, anh ngọt nhạt với em đủ cách em cũng không chịu. Vậy đi, anh tặng em một ít tư liệu sống để em biết được ai là người đàn ông của em được không?" Giọng điệu trầm thấp hơn, thân hình anh áp về cô, nhìn nhìn, ánh mắt anh biến hóa.

Lạc Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy nguy hiểm đang ào tới, còn chưa kịp né tránh, môi anh đã cúi sát xuống...

"Um..."

Trước đây, không phải anh chưa từng đối xử với cô như vậy. Nhưng lần này, cô càng sợ anh hơn, dường như anh không chỉ đơn giản là cưỡng hôn cô.

Nụ hôn của Hoắc Cao Lãng dần triền miên, anh hôn nhẹ hơn, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô như đang khiêu vũ. Hương bạc hà dìu dịu mau chóng lấp tràn hơi thở của cô, khiến cô vốn đang phản kháng cũng ngẩn ngơ.

Lạc Hiểu Nhiên run rẩy lại khiến một góc nơi trái tim anh rung động. Mùi thơm thoang thoảng thuộc về cô như nguồn nước dịu dàng, rồi chuyển thành thác lũ không ngừng trào dâng, bất chợt vây trọn tim anh. Nếu bốn năm trước, anh phải kiềm chế, thì bốn năm sau đã không còn bất cứ kiêng dè gì từ lâu.

Bàn tay anh dùng sức dọa Lạc Hiểu Nhiên kinh hãi, cúc áo sơmi của cô mở bung, rãnh ngực căng tròn mờ tối đầy quyến rũ, phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp của cô, ánh mắt anh càng tối sầm. Bất thình lình, đầu anh cúi thẳng xuống, vùi vào ngực cô, hơi thở nóng ấm từ môi anh phả ra khiến cô không ngừng run rẩy giãy dụa.

-"Hoắc Cao Lãng, buông ra. Anh điên rồi ư?" Lạc Hiểu Nhiên chỉ thấy đầu mình trống rỗng, mãi lâu sau một hình bóng mới hiện lên trong đầu cô, là Kiều Khả Mỹ!

Hoắc Cao Lãng ngẩng đầu, môi anh kề sát vào cánh môi run rẩy của cô, "Anh điên, là do em bức anh điên. Lạc Hiểu Nhiên, em rất muốn sống hạnh phúc phải không? Vậy anh cho em đến kết cuộc của hạnh phúc, từ nay về sau, cuộc sống của em đừng vọng tưởng yên ổn"

-"Anh...a..." Lạc Hiểu Nhiên vừa nói một chữ, liền la lên hoảng hốt. Anh vùi đầu vào ngực cô cắn mút, đầu lưỡi nóng hổi tà ác quẩn quanh mãi một nơi.

Cô vùng vẫy nhưng thân thể lại bất giác đưa về trước khiến anh càng thêm hưng phấn. Hơi thở anh phả ra càng lúc càng nóng bỏng, râu vừa mọc dưới cắm khẽ cọ xát làn da non mịn như trẻ con của cô, lưu lại những chấm nhỏ đỏ au nóng rát đầy đê mê.

-"Suỵt..." Hoắc Cao Lãng ngẩng đầu, ánh mắt bỡn cợt nhìn cô, "Hét to kích động như vậy là đòi anh ở trên xe muốn em ư?"

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận