Vài ngày sau, cuộc sống của Lạc Hiểu Nhiên coi như là phẳng lặng, Hoắc Cao Lãng có lẽ rất bận nên không tìm cô, nhưng đều đặn nhắn tin hỏi thăm cô. Đa số cô đều không trả lời.
Gần tan sở, cô sắp xếp đồ nhanh chóng, tối hôm qua Lưu Hiểu hứa với là sẽ lái xe tới đón cô, nói là cùng nhau đi ăn.
Thế là, sau khi Lạc Hiểu Nhiên lên xe, Lưu Hiểu bỗng nói với cô là có một bữa tiệc, Lạc Hiểu Nhiên liền cảm thấy mù mịt.
- “ Không phải là nói cùng nhau đi ăn sao?. Sao lại là bữa tiệc”.
- “ Thì đi tiệc cậu cũng được ăn mà”. Lưu Hiểu nháy mắt với cô: “Bây giờ cậu đổi ý cũng không kịp nữa đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên: “
Lạc Hiểu Nhiên lườm Lưu Hiểu, Lưu Hiểu cười híp mắt với cô, tỏ vẻ: Bà cô đây đang cố tình giúp cậu tìm kiếm mùa xuân thứ hai đấy, cậu phải đi, không đi thì phải ăn đòn.
Đêm đó, Lạc Hiểu Nhiên vẫn bị Lưu Hiểu kéo đến bữa tiệc, toàn là bạn của Lưu Hiểu, Lạc Hiểu Nhiên không quen biết được ai. Nói là tiệc, nhưng đơn giản là chỉ ăn uống trong một khách sạn cao cấp mà thôi.
Sau khi ăn xong cũng không thể tan cuộc ngay, thế là mọi người lại đến câu lạc bộ giải trí gần đó để uống rượu và hát hò. Lần nào cũng là mấy trò này, màn xã giao chẳng qua là ăn cơm, đánh bài, uống rượu, hoặc làm gì đó đen tối.
Vừa rồi lúc ăn cơm, vì phần lớn các món ăn đều có vị cay và gần đây dạ dày Lạc Hiểu Nhiên không khỏe, nên cô ăn khá ít. Sau khi đến câu lạc bộ, trong lúc mọi người cụng ly, Lạc Hiểu Nhiên mới lấy một miếng bánh ngọt matcha và một ly rượu vang lót dạ.
Vừa mới ăn mấy miếng thì người đàn ông đã đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Lạc Hiểu Nhiên không khỏi để vội ly rượu và bánh ngọt trong tay xuống, khách sáo nói: “Ngại quá, vừa rồi tôi ăn hơi ít, nên giờ hơi đói bụng”
-“Cô muốn ăn thì cứ ăn đi, có gì mà ngại?” Người đàn ông cười, ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ mộc mạc của cô. Cô hoàn toàn khác với những cô gái hay ăn mặc lòe loẹt trong các bữa tiệc xã giao. Cô giản dị và đơn giản đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu khi ôm cô có phải sẽ ngửi thấy toàn mùi sữa tắm và dầu gội trên người cô không.
Thấy Lạc Hiểu Nhiên vẫn ít nói, anh ta lại nói: “ Tôi tên Minh Thành, rất vui được biết cổ”.
- “ Chào, Minh nhị thiếu”. Lạc Hiểu Nhiên cười khách sáo với anh ta, vừa rồi trong bàn tiệc cô nghe mọi người gọi anh ta như vậy. Lạc Hiểu Nhiên không nói quá nhiều không giải thích quá nhiều, âm thầm nhích ra một centimet, cố gắng giữ khoảng cách.
Không phải Minh Thành không nhìn thấy động tác nhỏ này của cô. Anh ta không tỏ vẻ bất mãn, mà ngược lại chỉ mỉm cười, cầm lấy cái ly đế cao mà cô vừa mới uống hết, đưa cho cô, sau đó lại rót rượu cho cô: “ Lưu Hiểu vừa nói tửu lượng của cô không tốt lắm, loại rượu vang này rất ngọt, độ cồn cũng rất thấp, dù cô có uống mười ly cũng không sao, cứ yên tâm mà uống.”
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười khách sáo: “Cảm ơn, tôi uống một ly là đủ rồi”
Lúc này, một cô gái có vẻ là rất thân thiết với Minh Thành cũng đi qua ngồi xuống. Cô ta còn rất trẻ, đoán chừng là có cảm tình với Minh Thành vừa giàu có, đẹp trai lại trẻ tuổi, cho nên vừa sang đây ngồi, cô ta đã không khách sáo mà dán mắt vào Lạc Hiểu Nhiên: “ Cô Lạc, nghe nói cô vừa từ Pháp trở về phải không. Hình như là cô đã kết hôn, sao không thấy cô đeo nhẫn vậy”
Lạc Hiểu Nhiên cúi đầu, lại xiên một miếng bánh ngọt matcha đút vào miệng mình, sau khi nuốt xuống mới nhìn cô gái kia, thản nhiên nói: “ Phải, kết hôn rồi mà không đeo nhẫn thì lạ lắm à”.
- “ Tất nhiên là không lạ, nhưng mà cô ở đây chỉ có một mình, lại không đeo nhẫn kết hôn, không tránh cho người khác hiểu lầm cô có tư tưởng khác”.
Mỗi một câu chẳng qua là đang nhắc nhở Minh Thành rằng Lạc Hiểu Nhiên là phụ nữ đã có chồng.
Làm gì Minh Thành lại không biết, cô gái chẳng qua cũng là cố ý nhân cơ hội nhắc nhở mà thôi.
Lạc Hiểu Nhiên không ngước lên, chỉ hờ hững nói: “ Người khác nghĩ gì tôi làm sao mà quản được, tự quản tốt bản thân mình là được rồi. Bản thân mình không tốt thì cũng đừng nên nghĩ người khác cũng giống mình. “
Vẻ mặt của Lạc Hiểu Nhiên nãy giờ vẫn luôn lạnh lùng và khinh thường. Cô gái kia đang định nói gì nữa thì lúc này Minh Thành lãnh đạm nói: “Hôm nay tửu lượng của cô kém thế, mới uống mấy ly đã mê sảng huyên thiên rồi à?”
Cô gái kia ngạc nhiên. Cô ta biết rõ tính tình của Minh Thành. Vốn dĩ cô ta khó chịu trong lòng muốn tới đây châm chọc Lạc Hiểu Nhiên vài câu, nghe thấy câu nói như lời cảnh cáo này thì không dám nói thêm gì nữa, mà mượn cớ đứng dậy đi ra. Chỉ là ánh mắt cô ta vẫn thỉnh thoảng liếc về phía bọn họ, giống như sợ Minh Thành và Lạc Hiểu Nhiên có quan hệ gì mập mờ hoặc là thân thiết hơn.
Rốt cuộc bên cạnh cũng yên tĩnh trở lại, vẻ mặt Lạc Hiểu Nhiên vẫn lạnh nhạt, Minh Thành lấy miếng bánh ngọt bên cạnh đưa cho cô: “Đừng để bụng nhé”.
Lạc Hiểu Nhiên nhoẻn miệng cười, nhận lấy bánh ngọt: “Không sao, trước giờ bên cạnh những người như các anh không thiếu người ngưỡng mộ và theo đuổi. Cô gái kia chỉ là một trong số đó mà thôi, không phải tôi chưa từng gặp, tất nhiên sẽ không để bụng.”
Minh Thành nhíu mày: “Vậy bên cạnh cô có nhiều người ngưỡng mộ và theo đuổi không?”
Bàn tay cầm nĩa của Lạc Hiểu Nhiên khựng lại, cô đưa mắt nhìn sang Minh Thành.
Họ cứ nhìn nhau như thế trong phút chốc, Lưu Hiểu ngồi đối diện không biết giơ điện thoại lên từ khi nào, bất chợt chụp một tấm ảnh của bọn họ.
Lạc Hiểu Nhiên khựng lại, nhìn về phía Lưu Hiểu. Lưu Hiểu tỏ ra đắc ý lắc điện thoại di động với cô. Vừa thấy vẻ mặt khoái trá âm thầm của Lưu Hiểu, Lạc Hiểu Nhiên biết ngay cô nàng không có ý định làm chuyện tốt.
