Mọi người đồng thanh la lên. Mọi người đều kinh ngạc. Nhân viên chữa cháy nhìn nhau, quá kịch liệt, quấy rầy thật có tội.
Lạc Hiểu Nhiên bị ánh sáng chiếu vào mắt, theo bản năng lui người về phía sau. Lúc này Hoắc Cao Lãng mới buông tay ra. Hai người được nhân viên phòng cháy chữa cháy mang ra khỏi thang máy. Hoắc Cao Lãng đẩy đám người ra bước chân lảo đảo đi về phía cửa sổ, hai tay anh thả bên người, bóng lưng kiên định kéo dàitrên hành lang, bả vai vì hô hấp mà run rẩy.
Lạc Hiểu Nhiên dựa vách tường thở hổn hển, ngoài cảm giác yếu đuối tất cả đều khỏe. Thư ký bước nhanh theo tới sau lưng Hoắc Cao Lãng.
-“ Hoắc tổng, ngài nên đi bệnh viện kiểm tra?"
Tay anh đè ngực hướng thư ký lắc nhẹ.
-"Không cần."
Mấy người trực ở phòng an ninh vội vã chạy tới.
- " Không phải cô đã tan sở rồi sao?"
Hoắc Cao Lãng hỏi, sắc mặt còn hơi tái nhợt.
-"Điện thoại di động của tôi quên ở phòng làm việc."
Hoắc Cao Lãng không hỏi nữa, trực tiếp bỏ qua thư ký đi thẳng về hướng Lạc Hiểu Nhiên đang ngồi một góc, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô: “ Em ổn không, chúng ta đi bệnh viện”.
-“Không có gì." Lạc Hiểu Nhiên gần như đã bình tĩnh trở lại
Vừa nãy Lạc Hiểu Nhiên ở bên trong thang máy khác thường làm trong lòng Hoắc Cao Lãng thấy bất an.
-"Vừa rồi em sao thế?"
- "Bốn năm trước tôi mắc chứng sợ hãi không gian tối."
-"Thật sao?"
Lạc Hiểu Nhiên không trả lời.
Hoắc Cao Lãng đưa tay đỡ cô đứng dậy: “ Không sao rồi, anh đưa em về nhà”.
Lạc Hiểu Nhiên nhích nhẹ người ra, giữ khoảng cách với anh: “ Tôi không sao rồi, tôi tự mình về.”
“ Trở mặt nhanh như vậy, vừa rồi ai là người mượn hơi thở của anh. Quên nhanh vậy sao”.
“ Cũng không phải tại cái miệng quạ đen của anh sao”. cô cùng Hoắc Cao Lãng sau này ở chung một chỗ ít nhất sẽ không nói lung tung lần nữa, nếu không sợ sẽ thật không linh.
Hoắc Cao Lãng liếc nhìn cô cười, trực tiếp nắm tay cô dẫn đi đến xe cũng không cho phép cô từ chối nhét cô ngồi vào ghế phụ: “ ngoan ngoãn ngồi trên xe, em dám xuống anh trực tiếp dám làm em. Vừa rồi anh ăn vẫn chưa no”.
Cho đến lúc đeo dây an toàn lên, hương nước hoa của Hoắc Cao Lãng lưu lại trên người cô chưa tản ra.
Anh phát động động cơ.
- “ Anh chở em đi ăn”.
“ Không ăn, tôi muốn về nhà”.
Hoắc Cao Lãng gật đầu, đạp xuống chân ga.
‘Ăn xong, anh đưa em về”.
Hoắc Cao Lãng đơn giản nói, cũng không để ý lời cô nói. Anh từ trước đến nay cố tình làm vậy, làm theo ý anh.
Ngoài trời lúc này, đột nhiên đổ mưa lớn.
Lạc Hiểu Nhiên đối với chuyện của anh không nói thêm gì, cũng bất kể là vô ý hay là cố ý, cô nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Mặt đường ướt một lớp, nhưng cũng không dành dụm được nước mưa, ngẫu nhiên có người tan tầm muộn, bước chân cũng không vội vàng, giống như lúc nhàn hạ tản bộ dường như không đếm xỉa tới xung quanh.
Đúng như Hoắc Cao Lãng nói, hai người chỉ vào nhà hàng ăn đơn giản vài món liền đưa Lạc Hiểu Nhiên về.
Hoắc Cao Lãng vừa lái xe vừa nói: “ Chỗ em ở thật xa Hoắc thị, em có cân nhắc một chút đổi nơi ở không”.
- “ Không cần, tôi cảm thấy vẫn rất ổn”. Lạc Hiểu Nhiên không cần suy nghĩ liền từ chối.
- “ Anh làm sao biết tôi ở chỗ nào”.
Hoắc Cao Lãng cười, để một tay lên cười xe, một tay cầm vô lăng, nhìn cô nói:
“ Thành phố D này, anh muốn tìm một người em nghĩ khó lắm sao.”
Lạc Hiểu Nhiên nghe thế thì không trả lời nữa.
Hoắc Cao Lãng như nhớ gì liền hỏi: “ Bốn năm trước, làm sao mắc hội chứng sợ bóng tối”.
Nghe đến vấn đề này, Lạc Hiểu Nhiên chợt ngẩng mặt lên nhìn anh, bàn tay đặt trên đùi cô liền co thành nắm đấm.
Từng động tác của cô, đều bị Hoắc Cao Lãng thu vào trong tầm mắt, tim anh càng đau âm ỉ, anh biết rất rõ, nỗi đau này so với Lạc Hiểu Nhiên anh được tính là cái gì.
Trong xe đột nhiên im lặng rất lâu, thì anh nghe Lạc Hiểu Nhiên lên tiếng: “ Hoắc Cao Lãng, bốn năm qua anh sống tốt không?”.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên nhìn vào anh, khóe môi anh mân thành một đường, nhìn không ra chút nào vui buồn hay tức giận, cả khuôn mặt yên lặng tựa như một bức vẽ mặt phẳng lặng.
Hoắc Cao Lãng đưa tay cầm bàn tay Lạc Hiểu Nhiên: “ cũng coi là ổn đi”.
Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy anh, cả người dựa vào ghế, cong môi nhìn cô. Ánh mắt anh đen kịt như màn đêm ngoài cửa sổ. Cô thầm chuẩn bị trong lòng rồi khẽ lên tiếng: "Ước nguyện ban đầu khi tôi đồng ý kết hôn, chỉ là mong muốn hàng ngày đều bình yên trải qua cùng anh. Lúc ấy, tôi cũng biết rõ anh rất trân trọng cuộc hôn nhân. Còn chuyện anh đột nhiên thay đổi, thật sự tôi không trở tay kịp, anh tại sao lại như vậy, đứa bé vừa mất anh liền nói l hôn, anh còn nhớ tôi đã từng nói với anh thế nào không: “ Hoắc Cao Lãng, em thật sự không còn kiên nhẫn nữa rồi, em thật sự không ổn. Em muốn được anh ôm, được anh xoa dịu những hỗn độn trong lòng, nhưng anh hoàn toàn làm ngược lại.”. Hoắc Cao Lãng, thời điểm đó anh đối xử với tôi như vậy, tôi thật sự rất muốn biết anh có đau lòng hay không?”
Nói một hơi một hồi những lời này, cô lặng lẽ nhìn anh. Kỳ thực, cô cũng chỉ muốn nói bao nhiêu đây. Không phải cô muốn làm đau chính mình, nhưng bốn năm qua cô rất muốn biết anh có đau lòng khi đối xử với như vậy không.
Hoắc Cao Lãng dừng xe vào lề đường, ánh mắt đen kịt, trầm mặc nhìn cô.
Hoắc Cao Lãng hạ cửa sổ xe xuống, anh đặt trỏ tay lên chống nhẹ lên đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bàn tay còn lại vẫn nắm chặt tay cô: “ Lạc Hiểu Nhiên, em thật sự muốn biết sao”.
-"Phải." Cô không chút nào che giấu ý nghĩ trong lòng.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô, môi anh cong nhẹ: “ Lạc Hiểu Nhiên, em đau một, anh đau mười. Nhìn người phụ nữ, mình yêu thương tận xương tuỷ, nâng niu trong tim phải đau khổ, em nghĩ dễ chịu lắm sao?. Thời điểm đó anh ước gì em có thể mất đi hoàn toàn trí nhớ, mất đi tất cả ký ức về anh. Nhưng thật sự, không phải anh muốn là được.
Cô đột nhiên phát hiện mình không có gì để nói, cô chỉ muốn trốn chạy càng xa càng tốt.
Rất lâu sau, Lạc Hiểu Nhiên mới lên tiếng: “trong lời nói của anh bao nhiêu là thật”.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười, tay anh day nhẹ trán: "Em muốn nghĩ sao cũng được, anh không trách em”.
Lạc Hiểu Nhiên sửa tư thế ngồi, dựa thẳng người vào sau ghế, rồi nhìn anh cười nhạt: “Tha thứ cho một người dễ lắm nhưng để tin tưởng thêm một lần nữa thì lại chẳng đơn giản như vậy. Hâm nóng một trái tim cần rất nhiều thời gian nhưng một trái tim đã trở nên nguội lạnh thì chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi”.
- “ Cái anh có chính là thời gian, chỉ cần em đừng cố tình xa cách anh, anh tin rằng anh sẽ làm cho em yêu anh thêm lần nữa.”
- “ Muộn quá, tôi đã kết hôn rồi, anh nên đặt tâm tư này lên người khác đi”. Nói xong Lạc Hiểu Nhiên liền im lặng không khí trong xe yên lặng đến đáng sợ.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô rồi khởi động xe chạy đi.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn ra ngoài cửa xe đã thấy tới nơi, cô liền nói: “ cám ơn anh đã chở tôi về, sau này cũng không cần cho người tới đón tôi, tôi tự mình tới được”. Nói xong liền đẩy cửa xe bước xuống, quay lưng thẳng một đường đi vào nhà.
