Hoắc Cao Lãng, thở hắt ra một hơi: "vẫn như lần trước, cho anh một cơ hội. Chỉ cần em đừng đẩy anh ra".
Lạc Hiểu Nhiên, không muốn cứ tiếp tục dây dưa thế này mãi, cô nhăn mày nói: " Hoắc Cao Lãng, tôi không muốn cứ tiếp tục dây dưa thế này mãi, tôi rất mệt. Vốn dĩ, bốn năm qua tôi cứ ngỡ tôi và anh đã không còn chút vướng bận gì. Nhưng không, bốn năm qua anh âm thầm làm cho tôi mắc nợ anh. Anh nói cho tôi biết, bốn năm qua, anh tới lui thăm bà ngoại làm gì, tôi cần anh làm điều đó sao?. Anh hẳn là nên biết rất rõ con người tôi không muốn mắc nợ ai, đặc biệt là anh. Một đêm, tôi không cách nào ngủ được, khi nhớ đến từng lời bà ngoại nói về anh, Hoắc Cao Lãng anh cảm thấy anh dày vò tôi chưa đủ sao, anh cảm thấy tôi không cần suy nghĩ mà ký vào đơn ly hôn là tôi mạnh mẽ lắm sao?. Tại sao, hết lần này đến lần khác anh cứ dày vò tôi".
Hoắc Cao Lãng lập tức nhấn nhẹ Lạc Hiểu Nhiên vào trong ngực, thấp giọng khàn khàn nói: " Hiểu Nhiên, anh có thể giải thích một chút, bốn năm anh thường đến thăm bà là vì anh quý mến bà, anh chưa từng nghĩ sẽ làm gì để em mắc nợ anh. Lạc Hiểu Nhiên, ngày đó ly hôn anh cũng không dễ chịu, bây giờ anh làm mọi chuyện chỉ muốn cho em thấy, anh thật sự hối hận. Nhưng trong hoàn cảnh đó, anh không thế làm gì khác hơn. Lạc Hiếu Nhiên, cả đời này người phụ nữ anh yêu cũng chỉ có em, cho anh một chút thời gian, để em chấp nhận anh một lần nữa được không."
Lạc Hiểu Nhiên đẩy lồng ngực Hoắc Cao Lãng ra, tức giận nói, "Tại sao lúc nào anh cũng không chịu hỏi qua sự đồng ý của tôi?"
Hoắc Cao Lãng chạm nhẹ lên môi Lạc Hiểu Nhiên một cái, sâu sắc nhìn khuôn mặt rối rắm của cô, chân thành nói,
"Anh mặc kệ em có đồng ý hay không, cuộc đời này em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh! !"
Cô lạnh nhạt đón lấy đôi mắt đen sâu như hồ nước của anh, bình tĩnh cất lời nói: " Tôi không phải là một món hàng, khi anh có nhiều tiền anh muốn là của anh thì lập tức là của anh được".
Ánh mắt anh dừng lại trên hốc mắt ửng hồng của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp,: " Lạc Hiểu Nhiên, em cố tình hiểu sai ý của anh."
Cô không muốn viện lý do nào khác, lãnh đạm nói: "Ô, vậy anh muốn tôi phải làm thế nào. Ngoan ngoãn, vẩy đuôi đi về bên anh".
Giọng anh nói nhẹ nhàng từ tốn,: " Lạc Hiểu Nhiên, em đừng nói như vậy".
Giờ phút này, cô nhìn anh, cau mày: " vậy anh muốn nói như thế nào, tôi luôn thuận theo ý anh mà nói. Anh nói tôi là của anh thì lập tức vẩy đuôi đi về phía anh. Anh còn muốn cái gì".
Anh nghe ra chút cảm xúc gì đó trong lời nói của cô, nhẹ giọng đáp, "Thật xin lỗi, ý của anh không phải như vậy."
Đến lúc này, Lạc Hiểu Nhiên mới ý thức được vừa rồi cô đã phơi bày ra hết tâm tình riêng tư của mình trong lời nói, cô nuốt nghẹn một ngụm nước xuống cổ họng, sau khi điều chỉnh ổn định cảm xúc của sự chua xót dâng lên từ đáy lòng, cô từ tốn nói, "Đây là chuyện của anh, anh không cần phải nói với tôi. Đã trễ rồi, nếu như không muốn bàn bạc tiếp dự án, vậy tôi xin phép về trước, khi nào anh rảnh thì sắp xếp cho tôi một cuộc họp, tôi muốn đi về nghỉ ngơi."
Nói rồi, cô cố đẩy anh ra khỏi người cô, vừa ngồi dậy được, cô vuốt tóc và quần áo lại, liền lập tức đứng lên muốn rời đi.
Ngay khi cô xoay người đi anh chợt bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.
Cô dùng hết sức cũng không thể hất được tay anh ra, cuối cùng, cô xoay người lại lạnh lùng nhìn anh nói, "Hoắc Cao Lãng, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
Anh kiềm chặt hai vai cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt trong suốt của cô, "Anh muốn như thế nào em đã biết rõ."
-"Tôi biết rõ?" Cô mỉa mai cười cười, "Không biết Hoắc tổng cho rằng tôi đã biết rõ cái gì?"
Giọng điệu của anh tuy là quở trách, nhưng giọng nói khàn khàn còn kèm theo đau lòng, "Anh không cho phép em tức giận với anh như vậy!!".
Cô nuốt nỗi cay đắng vào trong cổ họng, dứt khoát kiên quyết tránh khỏi sự kềm kẹp của anh, "Anh thật là khó hiểu, tôi có tư cách gì mà giận anh? Anh là chủ tịch tập đoàn " Hoắc thị" quyền cao chức trọng, mà trong mắt anh ,tôi cũng chỉ là một người phụ nữ để anh có thể chơi đùa bất cứ lúc nào. Lúc anh vui thì nói đôi câu ngọt ngào dễ nghe một chút trêu chọc tôi, lúc không vui thì có thể không chút do dự bức bách tôi rời đi, tình cảm ở trong mắt anh chẳng qua chỉ là một thứ râu ria anh có thể nắm giữ chơi đùa thỏa thích!"
Cô vốn không muốn nói ra những lời này, nhưng khi nhìn thấy anh, cô chỉ muốn mắng anh xối xả một trận. .....
Anh dựa vào cái gì mà cứ hết lần này đến lần khác trêu chọc cô như vậy? Cứ coi như cô ngu, coi như cô ngây thơ, cô nhận hết, chỉ cầu mong sao giờ phút này anh đừng xuất hiện ở trước mặt cô nữa là được, nhưng tại sao anh cứ phải tùy tiện xuất hiện trước mặt cô như vậy?
Đối mặt với sự lên án của cô, mấy ngày liên tục làm việc xuyên đêm mệt mỏi làm anh cũng khó chịu chán chường, nhưng anh biết rõ cô có cảm nhận như vậy là đương nhiên, cho nên anh đè ép cảm xúc xuống, nhẫn nại nói, "Nếu như ở trong mắt anh tình cảm chỉ là thứ râu ria, vậy thì những năm qua anh sẽ không thể không có người phụ nữ nào khác mà chỉ nghĩ đến em."
Cô lạnh lùng cười ra tiếng, "Hoắc Cao Lãng, tôi không quan tâm bốn năm qua anh có phụ nữ hay không, nhưng tôi biết rất rõ bốn năm qua anh có vợ, tôi chịu đủ rồi. Cái anh gọi là "để ý" tôi không muốn có nữa. Tôi không tỉnh táo được như anh, tôi cũng xem thường bản thân mình ở trước mặt anh thì giả bộ kiên cường lại chăng bao giờ tự khống chế được, tôi rất ngu, rất đần, nhưng ít nhất tôi sẽ không lấy chuyện tình cảm ra mà đùa giỡn. Tôi chơi không nổi trò chơi của anh, tôi là người, không phải một món đồ vật, không phải anh muốn cầm thì cầm, không muốn cầm liền đá sang một bên."
Giọng nói anh vô cùng khàn đục, tròng mắt tràn đầy tia máu, hỏi cô, "Ở trong lòng em, anh chính là một người như vậy?"
Lạc Hiểu Nhiên tức tưởi, cô quệt nước mắt trên má, đau đớn nói, "Vậy xin anh nói cho tôi biết, anh là người như thế nào?"
Đôi mắt đen u ám của anh hằn lên nỗi đau đớn thật sâu, anh liếc nhìn về phía bên cạnh.
Không khí căng thẳng mà tĩnh lặng.
Lâu dường như trải qua cả một thế kỷ, anh lại nhìn về phía cô lần nữa, bình tĩnh nói, "Nếu bây giờ em không thế bình tĩnh nói chuyện với anh, vậy đợi em tỉnh táo lại, chúng ta nói tiếp chuyện này".
Cô đưa lưng về phía anh, lãnh đạm nói, " Không có chúng ta, cũng không có chuyện gì để nói tiếp, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh! !"
Nói xong liền lấy túi xách một đường đi ra khỏi văn phòng không ngoái đầu nhìn lại.
