trên xe buýt, Lạc Hiểu Nhiên mệt mỏi cực độ, một bên mặt dựa vào cửa sổ xe, may mà có cú sóc nảy không thì thiếu chút nữa ngủ quên.
Lạc Hiểu Nhiên lấy điện thoại di động ra, bốn năm qua, cô vẫn nhớ số liên lạc của Lưu Hiểu.
Lạc Hiểu Nhiên nghĩ, cô cũng nên gặp Lưu Hiểu rồi.
Lạc Hiểu Nhiên do dự luôn mãi, cuối cùng quyết định đè xuống phím gọi.
Điện thoại rất nhanh chuyển được: "Alo?"
"Alo, Hiểu Hiểu."
"Lạc Hiểu Nhiên" Bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên của Lưu Hiểu, dường như đồng thời là tiếng nói gấp gáp của cô: "Lạc Hiểu Nhiên cậu ... cái đứa này ..., cậu đi đâu ... cậu ..?""Hiểu Hiểu, cậu đừng tức giận."" Mình sớm đã bị cậu làm cho tức đến điên rồi, cậu xem cậu biến mất bao nhiêu lâu? Lạc Hiểu Nhiên, cậu ..." Lưu Hiểu nâng tay áo lên che hai mắt: "Huhu ..."" Hiểu Hiểu, cậu đừng khóc, thực xin lỗi, thực xin lỗi ... ""Thực xin lỗi cái đầu của ngươi, huhu ..." Lưu Hiểu kích động dậm chân xuống: "Mau nói cho mình biết cậu hiện tại ở đâu, mình đi tìm cậu! "
Đến điểm hẹn, Lưu Hiểu bước xuống taxi đóng cửa xe, ba bước chạy tới ôm lấy Lạc Hiểu Nhiên: "Có thể nhìn thấy cậu rồi."
"Mình ở đây, không chạy đi đâu được cậu gấp gáp làm gì". Lạc Hiểu Nhiên trở tay không kịp."Mình còn có thể không gấp sao". Lưu Hiểu buông tay ra, trong miệng ngừng cằn nhằn: " cậu còn có gan quay về tìm mình, nhìn bộ dáng này hẳn là sống không tệ đi. Lạc Hiểu Nhiên, đáng chết nhà cậu, đột nhiên không có một chút tin tức. Cậu có biết là chị và mình muốn lật tung thành phố này lên tìm cậu không.""Đợi chút". Lưu Hiểu vội vàng mở túi xách ra, xới lung tung miệng không quên nói: "Mình phải gọi cho chị biết, chắc chắn chị cũng rất nhớ cậu"." Hiểu Hiểu". Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười nắm lấy tay Lưu Hiểu nâng trong lòng bàn tay, cô hạnh phúc nói: " Hiểu Hiểu, mình đã gặp chị rồi. Cám ơn cậu vẫn luôn nhớ tới mình".Lưu Hiểu lúc này đột nhiên nước mắt ngắn nước mắt dài: "Cám ơn gì chứ, cậu là bạn của mình, là người nhà của mình. Lạc Hiếu Nhiên, cậu nhớ rõ cho mình, cậu là người nhà của Lưu Mần và Lưu Hiểu. Sau này ai mà bắt nạt cậu, mình liền lột da kẻ đó"
Lạc Hiểu Nhiên lúc này càng cười tươi rộ lên cả má lúm đồng tiền, Lưu Hiểu vẫn như ngày nào: "Được rồi, sau này không ai dám bắt nạt mình. Nếu có, mình cũng sẽ tự lột da kẻ đó".
Lưu Hiểu bất ngờ to mắt lên nhìn: " Mẹ nó, cậu có phải Lạc Hiểu Nhiên không vậy."
" Mình chẳng phải đang phối hợp với cậu còn gì"." Hâhhhaha". Lưu Hiểu cười to nói: " Được rồi, bọn mình đi ăn chút gì đi".Lạc Hiểu Nhiên chia tay Lưu Hiểu đã hơn chín giờ tối, cô trở về nhà tắm xong liền làm ổ trên giường, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, cô nhìn qua thấy Hoắc Cao Lãng gửi tin nhắn đến, cầm lên xem: " ngày mai đến
Hoắc thị, trợ lý đã sắp xếp phòng làm việc cho em".
Đọc xong cũng lười trả lời, liền để sang một bên.
Sáng hôm sau, Lạc Hiểu Nhiên ôm tới một ít đồ đến Hoắc thị.
Nhân viên lễ tân ở đại sảnh đưa cho cô thẻ nhân viên đã chuẩn bị trước đó. Lạc Hiểu Nhiên đứng trước thang máy, nhìn qua kính phản chiếu hình ảnh đang đứng nghiêm người của mình.
Lạc Hiểu Nhiên đi vào thang máy, ngón tay nhấn số, không chậm một phút, cô bước vào lên tầng cao nhất của
Hoắc thị
Trợ lý dẫn Lạc Hiểu Nhiên vào phòng làm việc, cô có không gian làm việc độc lập, rộng khoảng 15m2 hợp với ý cô cần, giá sách bằng gỗ và vài món trang trí bên ngoài mỗi tầng, còn lại bị bỏ trống.
Lạc Hiểu Nhiên sắp xếp lại đồ theo ý mình. Điện thoại nội bộ vang lên, trợ lý nhân tiện nghe máy.
-" Alo! Được, được."
Anh ta cúp điện thoại.
-"Lạc tiểu thư, Hoắc tổng mời cô tới phòng làm việc của ngài ấy!"
Đồ Lạc Hiểu Nhiên mang tới còn để lộn xộn trên bàn, trợ lý đem chìa khóa phòng làm việc cho cô, xoay người rời đi trước. Lạc Hiểu Nhiên ra ngoài, đi qua chỗ thư ký. Sắc mặt thư ký lạnh lùng cũng không liếc nhìn, cô đi tới khẽ gõ cửa.
-"Mời vào."
Một giọng nam nặng nề đè xuống.
Lạc Hiểu Nhiên đẩy cửa đi vào, thấy Hoắc Cao Lãng đang cúi đầu xem tài liệu, Tây phục màu đen đắt tiền treo ở giá áo bên cạnh, tay áo sơ mi màu tím nhạt vén lên tới khuỷu tay, cánh tay màu đồng dưới ánh mặt trời làmngười ta bị hoa mắt trong chốc lát.
-"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Lạc Hiểu Nhiên đóng cửa lại. Hoắc Cao Lãng không ngẩng đầu lên, ngón tay phải chỉ vào ghế sô pha đối diện mình.
-"Ngồi xuống trước đã."
Lạc Hiểu Nhiên ngồi trước sô pha, thấy Hoắc Cao Lãng ký hết văn kiện, trong tay còn một xấp cao như máy tính.
Cô tùy ý rút ra quyển tạp chí đọc giết thời gian. Cũng không lâu lắm, Hoắc Cao Lãng ký tên xong, hai chân thon dài vòng qua bàn làm việc hướng về phía Lạc Hiểu Nhiên, nghe được tiếng bước chân, Lạc Hiểu Nhiên thu hồi sự chú ý,đem tạp chí để lại trên bàn trà.Hoắc Cao Lãng tùy ý ngồi xuống, chen vào ghế sô pha ép Lạc Hiểu Nhiên vào một góc. Cánh tay dài để trên thành ghế, từ xa nhìn giống như đang ôm cô trong ngực. Lạc Hiếu Nhiên ngồi không đượctự nhiên.
"Tìm tôi có việc gì?""Đã quen việc chưa?""Tôi vừa tới, chưa thể nói là có quen hay không được."Lạc Hiểu Nhiên nhân cơ hội muốn tránh khỏi anh. Cửa phòng làm việc chợt bị đẩyra, im lặng không một tiếng động, Lạc Hiểu Nhiên căng thẳng không hay biết,Hoắc Cao Lãng cũng nghiêng đầu, ánh mắt hướng về cửa nhìn cô thư ký .Thư ký bưng ly cà phê, tầm mắt Hoắc Cao Lãng liếc tới có mấy phần làm người ta sợ hãi, cô ta sửng sốt đứng nguyên tại chỗ ngẩn người mười giây sau mới nói.
-"Hoắc tổng, cà phê của ngài."
Lạc Hiểu Nhiên nhân cơ hội nghiêng người ra phía trước, thân thể Hoắc Cao Lãng nghiêng theo hướng cô, cánh tay vẫn duy trì như cũ. Thư ký khom lưng đem cà phê để lên bàn trà. Lúc thư ký đứng dậy Hoắc Cao Lãng liền mở miệng.
-"Ra ngoài nhớ đóng cửa, bất luận là ai cũng không cho vào."
Thư ký liếc nhìn Lạc Hiểu Nhiên, âm thầm nghiến răng. Ngoài mặt thì cười nói:"Vâng"
