Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 252: Chap 253




Hoăc thị.

Lạc Hiểu Nhiên đi thẳng tới đại sảnh, lễ phép nói: ""Xin chào, tôi họ Lạc, tôi phía đối tác ở Pháp, tôi có hẹn với

Hoắc tổng."

Lễ tân, gật đầu khách sáo nói: " Hoắc tổng đã có căn dặn, làm phiền cô đợi một chút."

Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười: " Được, cám ơn cô".

Một lát sau, Giang Kiêu xuất hiện ở trước mặt Lạc Hiểu Nhiên.

Giang Kiêu ở trước mặt Lạc Hiểu Nhiên thì thoải mái nói: " Chào buổi sáng Hiểu Nhiên, Hoắc Cao Lãng đang họp, em theo anh đến văn phòng đợi cậu ấy một chút !"

Lạc Hiểu Nhiên khẽ gật đầu, ngay sau đó đi theo Giang Kiêu đi vào thang máy.

Sau khi vào thang máy Giang Kiêu tiếp tục hỏi thăm cô: "Trở về em đã quen lại đồng hồ sinh học chưa".

- " Vẫn chưa ạ, mấy ngày nay buổi tối vẫn còn khó ngủ".

Giang Kiêu đang định nói gì đó thì thang máy đinh một tiếng rồi mở ra: " Hiểu Nhiên, em vào phòng chờ một chút, anh quay lại phòng họp đây."

- " Được, anh làm việc của anh đi".

Lạc Hiểu Nhiên sững sờ đứng ở trong phòng làm việc Hoắc Cao Lãng, cố gắng giương đôi mắt nóng bỏng thật to, cô đưa ánh mắt ngóng nhìn phòng làm việc ngoài cửa sổ sát đất.

Lúc Hoắc Cao Lãng có mặt ở phòng làm việc, thì Lạc Hiểu Nhiên đã sớm điều chỉnh tâm tình thật tốt.

Hoắc Cao Lãng đứng sững ở trước mặt Lạc Hiểu Nhiên, giọng trầm trầm từ tính nói, "Đợi lâu rồi hả?"

Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu, "Tôi biết anh đang họp."

" Hoắc tổng, chúng ta nên bàn công việc đi. Phí cả buổi sáng rồi."" Gấp như vậy sao"."Còn có anh xem qua rồi ký tên giúp tôi. Phía công ty bên tôi đang cần bản thảo này". Lạc Hiểu Nhiên không quan tâm nói tiếp.Hoắc Cao Lãng lấy xấp giấy trên tay Lạc Hiểu Nhiên bỏ qua một bên, sau đó liền kéo lấy tay cô, ôm cô vào lòng:

" Để anh ôm một lát".

Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh vừa giãy giụa vừa tức giận: "Hoắc Cao Lãng, anh buông ra, anh còn như vậy nữa, tôi nhất định sẽ không làm dự án này nữa".



Anh yêu thương chạm nhẹ một cái lên hai gò má đang tức giận đỏ bừng của cô, có vẻ như vô cùng vui sướng nói:

"Được, không làm nữa, về nhà anh nuôi. Nuôi em cả đời"

Cô tức giận: "Buông tôi ra! !" Ngay từ đầu đáng lẽ cô không nên đồng ý hợp tác cùng anh, chỉ là cô cho rằng anh sẽ đứng đắn một chút, ai ngờ anh......

Bất bình lình anh nhấc bỗng cô lên.

-"A!" Thân thể đột nhiên bay lên không, cô kinh hô một tiếng, theo bản năng bám chặt vào cổ anh.

Hoắc Cao Lãng nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sofa.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên gương mặt anh, nhìn thấy rõ rằng từng góc cạnh trên khuôn mặt điển trai của anh.

Tròng mắt đen lóng lánh của anh như giống như ánh sáng của ngôi sao ban đêm, một cái chớp mắt cũng không có nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của cô.

Cô hốt hoảng, vội vàng đưa tay chống lại anh.

Khóe miệng anh khẽ nhếch, rồi sau đó kể sát vào tai cô tà tứ nói: " những lời em nói, em chắc chắn sẽ làm phải không".

- " Tôi không có nói với anh cái gì".

Hoắc Cao Lãng vẫn ôm cô trong lòng, tay nhẹ sờ gò má cô thong thả nói: "Chính em bảo tài xế nhắn cho anh, em nói chỉ cần anh có bản lãnh để em lên xe của anh thì em sẽ mặc cho anh định đoạt. Cho nên bây giờ có tính là anh đã thắng không? Nói anh có thể tùy ý làm gì em là sao?"

-"Anh... anh đang nói gì?"

Lạc Hiểu Nhiên sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp, có điều nhìn bộ dáng rất thành thật của

Hoắc Cao Lãng cô mới suy nghĩ một chút, rất nhanh liền nhớ ra...

Sau gáy Lạc Hiểu Nhiên nhót một cái giống như bị thứ gì đánh trúng vậy.

-"Phải không? Hoắc tổng thật to, vậy anh trở về nói cho anh ta, nếu có bản lĩnh thì hãy mua lại toàn bộ taxi thành phố D này đi. Tôi hôm nay chính là không thích ngồi xe anh ta, sau này cũng sẽ không ngồi, vĩnh viễn không ngồi, anh ta có bản lĩnh khiến tôi lên xe của anh ta thì tùy anh ta nói."

Trong lòng thật sự không biết nói gì, cô từng nói như vậy nhưng lúc ấy cô cũng chỉ vì quá tức giận nên mới bật thốt ra một câu như thế, người đàn ông này... tưởng thật?



Lạc Hiểu Nhiên cau mày, không biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, khi một người phụ nữ tùy tùy tiện tiện nói ra câu kia nhưng người đàn ông tưởng thật, sau đó đi làm theo... Giờ khắc này muốn nói không có bất kỳ cảm giác gì là gạt người, cô cũng không phải động vật máu lạnh.

Một câu nói ra trong lúc tức giận.

Anh ấy tưởng thật...

-"Lạc Hiểu Nhiên, lời này chính là em nói, chỉ cần anh mua lại toàn bộ taxi thành phố D, chỉ cần anh khiến em lên chiếc xe thuộc về anh thì em sẽ tùy ý anh nói, có đúng không?"

Lạc Hiểu Nhiên nhếch môi, trong lòng nghĩ ra một chuyện, trên mặt cô vẫn giữ vẻ lạnh như băng: " Hoắc tổng, có tiền không có chỗ tiêu phải không? Lời kia của tôi lúc ấy chỉ là tùy tiện nói, anh tưởng thật? Anh không cảm thấy buồn cười sao?"

-"Anh không thấy buồn cười."

Hoắc Cao Lãng hôn nhẹ lên gò má cô, ánh mắt mong mỏi nhìn cô nói: " Mỗi một câu em nói anh cũng sẽ nghe rất nghiêm túc, suy nghĩ, phân tích, sau đó sẽ làm. Tại sao phải cảm thấy buồn cười? Em nói, anh làm được, anh bây giờ chỉ quan tâm kết quả 'tùy anh nói' có phải là thật hay không?"

Mặt Lạc Hiểu Nhiên nhăn lại, người đàn ông này khi nói chuyện đôi môi mấp máy kia mang theo khí tức đàn ông nóng bỏng, toàn bộ phả lên mặt cô khiến cho cô cảm xúc quá lớn. Những mùi vị này quen thuộc tới chỗ sâu trong tâm hồn cô, có thể khiêu khích những sợ hãi cô luôn muốn ẩn giấu trong lòng. Trái tim cô run lên, môi mím chặt lại, cố gắng khống chế âm thanh của mình: "Tôi đã nói đấy chỉ là tôi nói tùy tiện..."

-"Nhưng em vừa mới nói, lời em nói nhất định sẽ thực hiện."

Ánh mắt Hoắc Cao Lãng di chuyển tới điện thoại bên cạnh, mở ra tin nhắn của hai người đưa tới trước mặt cô:

"Lạc Hiểu Nhiên, nói cần phải giữ nấy lời, đúng không?"

Lạc Hiểu Nhiên giận siết chặt quả đấm hung hãn đấm vào người anh, cắn răng nghiến lợi nói: "Hoắc Cao Lãng, anh tính kế với tôi."

-"Anh tính kế với em sao?. Là em tự nói, anh chỉ làm theo lời em nói".

Trong mắt người đàn ông đều là sự dịu dàng, anh khẽ cười một tiếng, môi từ từ đi xuống hôn lên đôi môi cô.

Mặt của cô nhanh chóng bị phủ hai đám mây hồng, gò má bắt đầu nóng rực, cô lập tức ngượng ngùng xoay đầu sang một bên.

Anh phì cười, "Không cần phải xấu hổ. Anh không đòi hỏi gì quá đáng".

Cô xoay đầu lại, lần nữa nhìn về phía anh.

Anh tựa như là ma vương trong đêm tối, hoàn toàn làm cho người ta biết anh nguy hiểm, nhưng vẫn dễ dàng cứ vậy mà có thể mê hoặc lòng người.

- "Như lời tôi nói, anh muốn cái gì ở tôi, anh nói tôi thực hiện"

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận