Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 248: Chap 249.




Ánh đèn sáng trưng trong phòng, chiếu từng đường nét người đàn ông ngồi trên ghế. Hoắc Cao Lãng lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, anh ta ngửa đầu uống cạn một hơi: "Em về lúc nào."

Lạc Hiểu Nhiên không trả lời.

- "Anh hỏi em về lúc nào, Hiểu Nhiên". Hoắc Cao Lãng kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa

Lạc Hiểu Nhiên không thể ngồi im nữa, nói thẳng vào vấn đề: " Hoắc tổng, chuyện này không liên quan đến anh.

Anh quản hơi lớn rồi thì phải".

Hoắc Cao Lãng khẽ cười: "em là người đối tác hợp tác với công ty anh. Nếu ở thành phố D này em lỡ có xảy ra chuyện gì việc này anh không gánh nổi. Xấu hơn sẽ ảnh hưởng tới công ty của anh."

"Cái gì, đối tác". Mạc Lâm cảm thấy kinh ngạc vô cùng, cau mày. Chuyện này có khả năng xảy ra sao?" Chuyện đó.. các người nên hỏi cô ấy".Hoắc Cao Lãng nhìn sang Lạc Hiểu Nhiên; " em chưa nói cho họ nghe sao".

" Hiểu Nhiên, chuyện là thế nào". Lưu Mẫn đè thấp giọng nói thì thầm với Lạc Hiểu Nhiên, rồi thấy cô cả buổi vẫn không có phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn."Lạc Hiếu Nhiên, em làm sao vậy?"Lạc Hiểu Nhiên vô thức lắc đầu, sắc mặt đã tái nhợt từ lâu, cố nén tâm tình đang hoảng sợ, thấp giọng nói, "Em không sao."

Lúc này, Lạc Hiểu Nhiên mới định thần lại. Cô hít sâu một hơi, lúm đồng tiền yếu ớt hiện lên bên môi, "Em và Hoắc tổng là đối tác trong dự án lần này. Không ngờ tôi về trước dự định hai ngày chỉ để thích nghi một chút lại được gặp anh trong trường hợp này." Cô cố nén bất an trong lòng, nhìn thẳng vào Hoắc Cao Lãng: " Hoắc tổng, anh yên tâm, tôi không phải là trẻ nhỏ, anh không cần phải bận tâm quá nhiều về tôi".

Cô ung dung nhìn anh.

Đôi mắt anh thoáng bất ngờ nhưng lại nhanh chóng che phủ. Anh cong môi, nụ cười như rộng hơn.

" Vậy sao". Hoắc Cao Lãng, không phản bác lại cô, chỉ nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của cô." Nhưng thật sự anh muốn bận tâm quá nhiều về em thì phải làm sao bây giờ". giọng nói trầm thấp nồng đậm.Trong lúc nói chuyện, anh lại không có ý buông tay, chăm chú nhìn cô cười một cách bình thản, ánh sáng rực rõ kín đáo hiện ra trong đôi mắt anh.

Lạc Hiểu Nhiên theo bản năng muốn rút tay về nhưng anh lại nắm chặt hơn. Cô đành thôi, khẽ cười: " Hoắc tổng, anh cứ thích nói đùa, bà Hoắc ở nhà mà nghe được những lời này e là sẽ không vui."



Hoắc Cao Lãng nắm càng chặt hơn, ý cười trên môi càng thích thú hơn: " có chuyện như vậy sao?. Sao anh lại không biết nhỉ".

Lạc Hiểu Nhiên, cũng cố rút tay ra khỏi tay anh, cô nghe anh nói tiếp: " bà Hoắc đang ngồi trước mặt anh, anh chỉ thấy cô ấy không vui vì bị anh nắm tay thôi."

- " Anh thấy tôi không vui còn cố nắm". Lạc Hiểu Nhiên, lúc này đầu như bị ai thôi miên nói không kịp suy nghĩ, khi bị hớ lại cô chỉ muốn cắn đứt cái lưỡi của mình.

Hoắc Cao Lãng nở nụ cười đầy hàm ý: "À, ra là bà Hoắc không thích anh nắm tay". Nói xong liền thả tay Lạc Hiểu Nhiền ra từ từ.

Lạc Hiểu Nhiên lúc này hận không thể dán cái miệng Hoắc Cao Lãng lại, cô chỉ nói đơn giản lại mối quan hệ của cô và Hoắc Cao Lãng thêm một lần nữa: " Đối tác của em là anh ta".

Hoắc Cao Lãng nghe cô giải thích khá đơn giản thì thích thú xen vào: " Đơn giản thế thôi à. Bốn năm em ở Pháp với ai làm gì sao không nói".

Lạc Hiểu Nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô chỉ cười với mọi người rồi nhỏ nhẹ nói: " Hôm nay, tới đây thôi em về trước nhé. Chị, em sẽ giải thích với chị sau".

Lưu Mẫn nhìn tình huống này thì bất đắc dĩ gật đầu: " chị gọi tài xế đưa về em."

Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu từ chối: " không cần ạ, em còn mua một ít đồ, em sẽ tự bắt xe về".

Lưu Mẫn gật đầu: "Được cẩn thận nhé". Sau đó liền lấy tờ danh thiếp trong túi xách đưa cho Lạc Hiểu Nhiên: "về đến nhà thì gọi cho chị nhé".

Lạc Hiểu Nhiên gật đầu, sau đó chào mọi người, cô từng bước đi ra khỏi phòng. Cả một quá trình cô không hề cho

Hoắc Cao Lãng một ánh mắt, Hoắc Cao Lãng dường như vô hình trong mắt cô.

Mắt Hoắc Cao Lãng thoáng tối tăm, ánh mắt sa sầm, anh đứng dậy từng bước kiên định đuổi theo cô.



- "Hoắc Cao Lãng, buông tha cho Lạc Hiểu Nhiên đi". Lưu Mẫn lạnh nhạt lên tiếng.

Bước chân của Hoắc Cao Lãng hơi khựng chỉ nói một câu: " tôi tự có chừng mực". Nói xong liền sải bước chân đi theo Lạc Hiểu Nhiên.

Vừa ra khỏi nhà hàng, thì cổ tay của Lạc Hiểu Nhiên đã bị Hoắc Cao Lãng bắt lấy.

Lạc Hiểu Nhiên đứng lại, cô biết rất rõ người sau lưng là ai. Cô vung mấy cái cũng không hất ra được tay anh, cuối cùng cô tức giận xoay người lại, trừng mắt nhìn anh, "Buông tôi ra".

Anh càng túm chặt cô hơn, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, "Anh đưa em về!"

-"Không cần!" Cô thẳng thắn cự tuyệt.

Đôi mắt đen hẹp dài của anh híp lại thành một đường ngang, môi mỏng mấp máy: "để anh đưa em về hoặc là quay trở vào phòng. Em chọn đi"

Đôi mắt đen hẹp dài của anh híp lại thành một đường ngang, môi mỏng mấp máy: " để anh đưa em về hoặc là quay trở vào phòng. Em chọn đi".

Lạc Hiểu Nhiên nghiễn răng nói: "tôi không chọn. Tôi nói anh buông tôi ra".

Giọng của anh bỗng trở nên lạnh hẳn: " Anh cũng nói cho em biết anh không buông. Hiện giờ em ở đâu, anh đưa em về anh có chuyện cần nói với em".

-"Tôi nghĩ lúc này không tiện với cái gọi là ôn chuyện cũ." Cô đáp, ngữ khí lãnh đạm.

Mắt Hoắc Cao Lãng thoáng tối tăm, ánh mắt sa sầm, buông cô ra, "Được, vậy đến nơi anh ở. Chúng ta đổi cách thức ôn chuyện cũ." Anh nói rồi, tay anh chuyển sang ôm eo cô, anh không ngại mất hình tượng vừa lôi vừa kéo mặc kệ cô giây giụa.

Cô tức giận nói: "Tôi muốn làm gì, ở đâu cũng không liên quan đến anh! !" Dứt lời, cô dùng hết tất cả hơi sức hất anh ra, rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận