"Em biết chị rất giận em. Người khác không hiểu em, lẽ nào chị cũng không hiểu em luôn sao?""Tôi không hiểu cô. Một chút cũng không hiểu cô!" Lưu Mẫn tức giận, nước mắt rơi như mưa, quăng mạnh đồ trong tay mình, tạo nên một tiếng động chối tay: "Lạc Hiểu Nhiên, em còn cần một người chị như chị ư? Nếu thật sự cần một người chị như chị, vì sao bốn năm trước không nói tiếng nào thì liền bỏ đi? Em biết khi chị nghe nói em bỏ đi, chị suýt nữa thì đã phát điên không? Em làm sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho chị? Suốt bốn năm qua em có nghĩ tới người chị này ư?"" Chị, xin lỗi. Em thật sự xin lỗi." Sóng mũi Lạc Hiểu Nhiên cay cay, ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào nói: "Em biết chị quan tâm đến em. Vì vậy, chị mới thường xuyên đến thăm bà ngoại. Mọi chuyện chị làm cho em, em đều biết hết.Nhưng chị biết không, em thật sự muốn gọi điện cho chị vô cùng, nhưng sợ chị sẽ trách em, giận em, bỏ mặc em."
Lưu Mẫn khóc càng dữ dội. So với dáng vẻ bất cần ở quán bar trước đây, bây giờ chỉ thuần chất là một đứa bé, ôm chặt Lạc Hiểu Nhiên, "Lần sau, em cứ bỏ đi không nói tiếng nào thử xem? Chị sẽ không để ý đến em nữa. Dù cho mắt Lưu Mẫn này bị mù cũng không nhận em nữa, có nghe hay không?"
-"Không có lần sau. Chị, sau này khi em đi đâu cũng sẽ nói với chị một tiếng." Cuối cùng, Lạc Hiểu Nhiên cũng khóc. Cảm giác rung động như thủy triều trào dâng trong lòng. Có lẽ trên đời này có rất nhiều thứ khiến con người bất an, nhưng tình bạn thật sự vẫn là ngọn nguồn tiếp đầy sức mạnh cho con người.
Lưu Mẫn thả cô ra, giơ tay lau nước mắt, rồi lau cho Lạc Hiểu Nhiên, yêu thương chứa chan trong mắt, "Lúc đó nhất định em rất đau khổ phải không? Cho nên em mới không chút do dự bỏ đi. Xin lỗi Hiểu Nhiên, lẽ ra lúc đó chị phải ở cạnh em. Như vậy em sẽ bớt đau hơn, là chị không tốt." Giọng nói cô nghẹn ngào.
" Chị." Khóe mắt Lạc Hiểu Nhiên ửng đỏ. Lưu Mẫn chính là một người bạn một người chị như vậy. Rõ ràng chuyện này là do cô không tốt, nhưng Lưu Mẫn lại tự trách bản thân mình. Người bạn tốt như vậy, làm sao cô cam lòng từ bỏ?."Ngồi bên đây, để chị xem em kỹ một chút nào". Lưu Mẫn vội vàng kéo cô sang một bên, cấp thiết hỏi: " Bốn năm qua em sống thế nào, có tốt không, em ở đâu. Vì sao, hôn lễ chị David lại gửi lời chúc phúc của em."Đáy lòng Lạc Hiểu Nhiên cảm động, cùng ngồi xuống rồi cô đem cuộc sống ở Pháp trong bốn năm qua đơn giản kể qua. Còn chuyện vì sao cô rời đi, bốn năm qua cô trải qua thăng trầm thế nào thì cô không đề cập tới.
Nỗi đau này một mình cô biết là đủ, cần gì phải để Lưu Mẫn lo lắng không yên? Còn chuyện liên quan đến David, cô cũng kể qua loa, càng không nhắc đến chuyện gặp Hoắc Cao Lãng ở Pháp. Cô chỉ đặt trọng tâm vào sinh hoạt của mình ở Pháp.
Ba người đàn ông nãy giờ cũng im lặng nghe hai cô nói chuyện, nhưng cũng bị lời của Lạc Hiếu Nhiên đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Lưu Mẫn nghe xong, lòng cô càng bùi ngùi, càng xót xa Lạc Hiểu Nhiên.
Lúc này, Giang Kiêu mới lên tiếng: "Vậy sau này em có dự tính gì không?"
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười: " Giang Kiêu đã lâu không gặp. Lần này em về là để thăm bà ngoại, sau đó họp bàn dự án với công ty đối tác".
Thẩm Ý Hiên hỏi: " Lần này, em có dự định trở về Pháp nữa không".
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: " Trước mắt, em chưa có thời gian trở về. Có thể đến khi kết thúc dự án. Nếu dự án tiến triển thuận lợi em sẽ quay về Pháp sớm hơn. Vì vậy, sắp tới công việc của em có thể sẽ rất bận".
-"Hả? Nhiều việc như vậy ư, em gấp vậy có phải em lại muốn đi hay không? Quay lại Pháp?" Lưu Mẫn vừa nghe liền vồn vập nắm chặt tay cô.
Lạc Hiểu Nhiên vội trả lời: " Dạ, bây giờ em đã đến đây gặp chị rồi, em sẽ không trốn nữa, sau này chị nhớ em có thể sắp xếp đến Pháp thăm em, chúng ta cũng có thể liên lạc với nhau hàng ngày, em không biến mất như bốn năm trước nữa".
Cánh cửa phòng lần nữa được người từ bên ngoài mở ra.
Theo phản xạ có điều kiện, trong phòng đều nhìn ra cửa. Không khí phút chốc trở nên ngại ngùng.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không rõ tâm tư của mình, cô cho Hoắc Cao Lãng nữa ánh mắt, sau đó liền nhìn đi chỗ khác.
Hoắc Cao Lãng nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên trầm mặc đúng nửa phút. Sau đó, lấy điện thoại ra xem, anh hơi cau mày.
Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, Giang Kiêu đành lên tiếng: " là tôi gọi cậu ấy đến".
Thấy Hoắc Cao Lãng đi vào, bầu không khí xung quanh Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên trở nên căng thẳng.
Sau đó, anh chọn vị trí đó là chỗ ngồi bên cạnh Lạc Hiểu Nhiên.
Giang Kiêu và Mạc Lâm đưa mắt nhìn nhau. Sau đó Mạc Lâm nháy mắt với Lạc Hiểu Nhiên, hiển nhiên anh ta hiểu mục đích của Hoắc Cao Lãng.
Lạc Hiểu Nhiên cố gắng coi như không nhìn thấy nhưng càng kéo ghế xích xa ra Hoắc Cao Lãng càng xích lại gần, ép Lạc Hiểu Nhiên phải nghiêng người để nới rộng khoảng cách với Lưu Mẫn. Lạc Hiểu Nhiên cố gắng nhẫn nhịn để không đuổi thẳng cổ Hoắc Cao Lãng ra chỗ khác.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi yên một lúc trong phòng vẫn không ai lên tiếng, Hoắc Cao Lãng đột nhiên mở miệng:
" Không muốn tôi đến sao, sao không ai nói chuyện".
Lạc Hiểu Nhiên mở miệng: " Hoắc tổng, làm phiền anh có thể ngồi xa tôi một chút được không".
Hoắc Cao Lãng nhướng mày: " Xa tới đâu, anh không lấn sang ghế của em. Em có vấn đề gì sao".
Lạc Hiểu Nhiên thở hơi lên, tức đến nghẹn họng.
