Hoắc Cao Lãng ngược lại không có hành động gì tiếp theo, chỉ nhìn cô bằng nửa con mắt, lạnh giọng nói, "Lạc Hiểu Nhiên, bây giờ anh cũng nói rõ cho em hiểu, anh không cho phép em nói sẽ không bất kỳ liên hệ nào với anh."
Cô không nghe hiểu anh muốn nói gì, tức giận thốt lên, "Đồ điên!"
Khi cô xoay người muốn bỏ đi, hai tay anh đột nhiên từ phía sau vòng lên trước ôm chặt cô vào trong ngực.
Ngay lập tức, mùi hương nam tính dễ chịu thuộc về anh bắt đầu quanh quẩn ở xung quanh cô, cằm anh gác ở trên vai cô, hai tay anh vòng từ phía sau lên ôm siết cô thật chặt.
-"Anh buông tôi ra!" Lạc Hiểu Nhiên vội vàng dùng hai khuỷu tay để chống chọi lại với anh, thế nhưng cơ thể vẫn bị anh vững vàng khóa vào trong lồng ngực.
Hơi thở anh nóng rực bắt đầu lan tỏa xung quanh cổ cô, giọng nói trầm bỗng dễ nghe vang lên bên tai cô, "Anh mặc kệ lúc này em có tâm tư gì, đời này em chỉ có thế đi theo anh, em là của anh".
Trong ấn tượng cô, anh xưa nay cũng là một người đàn ông độc tài vô lý như thế này, thân thể cô hơi ngẩn ra.
Giờ phút này anh đang vùi đầu vào giữa cổ cô, như quyến luyến hít lấy mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng nơi cổ cô, giọng khàn khàn nói, "Đừng làm rộn"
Cô không thể phủ nhận ngay lúc này cô lại không hiểu nổi mà say đắm trong giọng nói khàn khàn thâm tình của anh, bởi vì đã nhiều năm trôi qua, anh ít khi dùng giọng nói như thế để nói chuyện với cô.
Nhưng mà......
Cho dù say mê cỡ nào, nhưng vào giờ phút này cô cũng kịp hiểu ra, lý trí cô nói cho cô biết, cô nhất định phải đẩy anh ra.
Mặc kệ là khoảng cách giữa hai người, hoặc là bên cạnh anh có Kiều Khả Mỹ, còn có bản thân cô. Tóm lại, giữa hai người đang vướng mắc rất nhiều vấn đề. Cô và anh cuối cùng vẫn là không thể đến được với nhau, cho dù có thể xông phá tất cả chướng ngại, cô tin chắc rằng coi như hai người cuối cùng đến được với nhau, nhưng một ngày nào đó chắn chắn anh sẽ rất hối hận.
Cô dần dần không còn giãy dụa nữa, chỉ nhắm chặt mắt rồi sau đó từ từ mở ra.
Hoắc Cao Lãng phát hiện Lạc Hiểu Nhiên bỗng nhiên im lặng, sau đó mới nhận ra có gì đó không đúng, anh buông cô ra rồi xoay người cô lại đối mặt với anh, thì phát hiện hai mắt cô không biết từ lúc nào đã phủ kín một tầng hơi nước trong suốt như đầm nhỏ.
"Chết tiệt, chẳng lẽ em ghét anh đến vậy ư?" Thấy đáy mắt cô ẩn chứa nước mắt, hiếm khi thấy anh có biểu hiện luống cuống, vươn tay lau đi nước mắt đang chực chờ nơi khóe mắt cho cô.
Cô nghẹn lời nói, "Hoắc Cao Lãng, tôi không muốn cứ mãi dây dưa thế này với anh nữa, tôi van cầu anh hãy thả cho tôi một con đường sống, để tôi có thể bắt đầu lại cuộc đời của mình lần nữa, được không?"
Hoắc Cao Lãng nhẹ nhàng từ tốn lau đi nước mắt xung quanh hốc mắt cho cô, giọng nói từ tính khào khào, " Ở Pháp đã nói qua là sẽ không miễn cưỡng em, với điều kiện khi anh đến gần em không được đẩy anh ra, nhưng mà anh rất muốn có em. Lạc Hiểu Nhiên, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này anh chỉ cần có một mình em, nếu để em đi, vậy anh phải làm thế nào?"
Cô hết sức ngạc nhiên trợn mắt nhìn anh.
Hai tay nối rõ khớp xương anh vuốt nhẹ hai gò má cô, con ngươi đen sâu lắng như lốc xoáy ở biển sâu mải miết nhìn gương mặt xinh đẹp không tỳ vết của cô, bỗng nhiên anh nghiêng đầu.
Cô thừa nhận, cô đã khó có thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong tình cảm dịu dàng hiếm khi thấy anh biểu hiện vào giờ phút này, nhưng khi bờ môi mỏng lạnh của anh sắp sửa hôn lên môi cô, cô đột nhiên dùng sức vươn tay đấy anh ra.
Có lẽ anh cũng không ngờ cô sẽ có phản ứng kích động đến thế, ngay lập tức bị cô né ra.
Cô rất nhanh thụt lùi về sau, nhìn thấy ánh mắt anh ẩm ướt, kiên định nói cho anh biết, "Nếu như, bốn năm trước anh chịu nói những lời này với tôi, tôi thề tôi sẽ không chút do dự ở lại bên cạnh anh cho dù anh có nghĩ trăm phương ngàn kế để đẩy tôi ra, nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn rồi, Hoắc Cao Lãng. Giữa chúng ta thật sự không có khả năng nữa, đừng làm khó tôi cũng như tự giải thoát cho bản thân mình đi".
-" Cũng đừng nói bốn năm trước rời xa tôi là muốn tốt cho tôi. Ví điều đó chẳng khác gì vớt một con cá lên khỏi mặt nước và mong nó hô hấp thật tốt".
Sau đó, cô không hề quan tâm anh có đuổi theo cô hay không, cũng không hề quay đầu lại, cô bước nhanh đi khỏi anh, rồi vội vã ngồi vào trong xe taxi.
Dựa vào cửa sổ taxi, nước mắt cô không còn kiêng ky gì lần lượt chảy xuống, trong lòng dâng lên đau đớn cùng chua xót không cách nào ngăn chặn được.
Có thật là chỉ cần cô chủ động đưa tay ôm lấy anh, là kể từ nay có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc của hoàng tử và công chúa không?
Nhưng mà, tại sao hạnh phúc trước mặt chạm tay là có thể có, tới hôm nay mới xuất hiện?.
Trả xong tiền xe bước xuống taxi, Lạc Hiểu Nhiên lúc này ngoại trừ hốc mắt ửng đỏ, thì tâm tình đã bình tĩnh đi nhiều, nhìn không ra có gì khác thường.
Cả một đêm cô không cách nào ngủ được.
Sáng hôm sau, như đã dự định trước Lạc Hiểu Nhiên dậy từ sớm vô chuẩn bị một chút rồi gọi xe đi.
Bốn năm sau khi ly hôn, Lạc Hiểu Nhiên trốn ở nước Pháp chưa một lần quay lại.
Thành phố biển này là quê hương của cô, cũng là ác mộng của cô. Chuyện của bốn năm trước được chôn sâu nơi đáy lòng của cô, từng chút từng chút được khơi lại.
Đặt chân tới nhà xe cũ, cả cơ thể cô bỗng chốc run rẩy. Năm đó chính chỗ này cô gặp được Trương Hữu Đông, và đã xảy ra chuyện không mong muốn. Cả cơ thể cô bỗng nhiên đổ đầy mồ hôi, hai bàn tay siết chặt vào nhau.
