Buổi tối, Lạc Hiểu Nhiên trở về nhà, tới trước cửa cô không đi vào, mà đè nén lồng ngực, bần thần đứng tại chỗ.
Điều bất an trong lòng cô, là sự trở về lần này. Cũng không rõ là loại tư vị gì. Chỉ là bốn năm qua cô chưa hề có ý định quay trở về thành phố D, bây giờ lại vì Hoắc Cao Lãng mà quay về.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, anh đã khiến yên ổn mà cô duy trì trong suốt bốn năm qua dần tan rã. Cô rất sợ loại cảm giác này. Đúng vậy, cô sợ như thế, sợ một mặt không biết trong con người Hoắc Cao Lãng mà sản sinh nghi hoặc từ tận đáy lòng; càng sợ loại nghi hoặc này sẽ dẫn cô miệt mài theo đuổi, rồi vì nó mà làm tổn thương chính mình.
Cô càng muốn yên ổn lại càng khó quên, quên hết tất cả mọi thứ xảy ra cùng anh.
Đằng sau cô, một bóng dáng cường tráng tới gần, Lạc Hiểu Nhiên vẫn thẫn thờ nhìn vào cửa nhà. Mãi đến khi, bàn tay người đàn ông vỗ nhẹ lên vai cô.
Độ ấm từ bàn tay người đàn ông hơi kinh động Lạc Hiểu Nhiên, trái tim cô đập mạnh một tiếng. Cô bỗng quay đầu lại, nụ cười dịu dàng của người đàn ông trước mắt làm phai nhạt hình ảnh người đàn ông trong đầu cô.
"David, sao anh lại ở đây"." Vừa lúc tan ca, đã mấy ngày không gặp em, muốn đến xem em thế nào rồi". David cười ôn hòa, đưa giỏ thức ăn cầm trên tay lên. Anh lại dõi theo tầm nhìn vừa rồi của cô, nhẹ nhàng lên tiếng: "Em đứng ở đây làm gì?"
Lạc Hiểu Nhiên nhìn qua giỏ thức ăn trên tay anh. Lòng cô thoáng mất mát. Cô xoay đầu nhìn anh, lắc nhẹ đầu,
"Không có gì, em suy nghĩ một chút chuyện thôi."
David cười: " Đi thôi, vào nhà thôi, anh đói lắm rồi".
Lạc Hiểu Nhiên cười nhẹ, gật đầu, cả hai cùng nhau vào nhà, trên bàn ăn bày biện ba món đơn giản, nhìn rất ấm cúng, cả hai nhã nhặn ăn cơm, trước giờ hai người ăn cơm trong lúc ăn thỉnh thoảng cũng nói vài chuyện.
David nhìn Lạc Hiểu Nhiên cúi đầu ăn anh hỏi: " em sao vậy, hôm nay rất khác."
Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu, mấp môi một lúc cũng không nói được.
- " Liên quan đến Hoắc Cao Lãng sao".
Lạc Hiểu Nhiên lúc này mới gật đầu: " em phải quay về thành phố D".
" Um..." Dự cảm mơ hồ trong lòng thoáng chốc thành hiện thực." Cũng không né tránh cả đời được". Giọng David trầm xuống, tay anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô như một thói quen trấn an cô, vẻ mặt anh nghiêm túc mà quả quyết: " Lạc Hiểu Nhiên, đây là lần đầu anh gọi tên em sau bốn năm, em có biết vì sao không?. Bởi vì, trước kia, khi em bệnh anh thật sự không muốn em nhớ đến cái tên này, bởi vì trước đó em có đã quá nhiều đau thương, anh chỉ muốn sau này em chỉ là Helen vui vẻ, hồn nhiên, thích gì thì làm đó, không cần phải e dè cảm xúc của ai. Em là một Helen đời này không mắc nợ ai. Nhưng sau lần anh về dự hôn lễ của Thẩm Y Hiên, anh đã biết, em vẫn sẽ chỉ là một Lạc Hiểu Nhiên, một Lạc Hiểu Nhiên của Hoắc Cao Lãng.""Em không có.." Lạc Hiểu Nhiên nghe đến đây thì lên tiếng phản bác.David sợ cô kích động tiếp tục vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: " Em không phải giải thích với anh, Lạc Hiểu Nhiên em cứ làm theo con tim mình muốn, anh ở phía sau em.".
Lạc Hiểu Nhiên giật mình, miệng cô mở ra rồi khép lại. Trong chốc lát, cô không biết mình phải trả lời anh như thế nào.
Mối quan hệ chưa hẳn người yêu nhưng quá xa bạn bè dường như đã bị những lời nói vừa rồi bỗng chốc xoá bỏ.
Mà nó đã chính thức trở thành mối quan hệ người thân trong lòng Lạc Hiểu Nhiên.
Cô hiểu tâm ý của David, cũng biết rất rõ David là người đàn ông ưu tú cỡ nào. Chưa bao lâu trước đây, cô cũng cho rằng chỉ cần có David bên cạnh, tất cả đều sẽ tốt đẹp. Bốn năm qua, David như cái bóng bên cô. Khi Lạc Hiểu Nhiên cô đơn lẻ loi, anh sẽ dùng bờ vai dày rộng của mình an ủi cô, mang lại hy vọng vô tận cho cô.
Kỳ thực, cô có thể yêu anh. Kỳ thực, trái tim cô đã rung động, cô từng nghĩ dù sao cũng chỉ là một người bạn đời, không cần tình yêu chỉ cần hàng ngày thấy mặt nhau là tốt rồi. Nhưng những lời nói này của anh đã đánh bại mọi ý nghĩ trong lòng cô, cô thấy mình thật sự xấu xa.
David thấy Lạc Hiểu Nhiên lần nữa không nói chuyện chỉ chớp mắt nhìn anh, anh mỉm cười, theo thói quen vẫn vỗ nhẹ lên bàn tay cô: " em nói gì đi chứ".
- "David cảm ơn anh rất nhiều, nếu bốn năm qua không có anh, chắc có lẽ". Lạc Hiểu Nhiên mấp máy đôi môi run
run.
- " Không sao, đừng khóc. Bốn năm qua, thật sự em đã cố gắng rất nhiều, được trải qua là do sự nổ lực của em."
Lạc Hiểu Nhiên thoáng chốc luống cuống, đôi mắt David nghiêm túc vô cùng, giọng nói chân thành đến mức khiến cô khó mà từ chối.
David nhìn cô như vậy thì hơi nhóm người tay lau giọt nước nơi khoé mắt của cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương:
" Đừng vội cự tuyệt cậu ấy. Cho cậu ấy một cơ hội, cũng cho bản thân em một cơ hội để yêu. Em không cần trả lời anh ngay. Đợi đến khi, chúng ta gặp lại nhau lần nữa hãy trả lời anh."
Lạc Hiểu Nhiên hoảng sợ.
- " Anh đã biết thời gian qua em đã gồng mình đối đầu cậu ấy cực khổ như thế nào". David khẽ thở dài, trìu mến nhìn cô, "Anh biết cậu ấy lưu lại rất nhiều dấu vết vào lòng em. Nhưng theo anh biết bốn năm qua cậu ấy sống cũng chẳng tốt hơn mà dường như còn tệ hơn".
Bóng dáng Hoắc Cao Lãng lại hiện lên trong đầu cô lần nữa, tim cô thoáng đau
nhói.
" Anh hiểu lầm rồi. Em và anh ấy đã không còn liên quan gì nhau, em chỉ không muốn cùng anh ta dây dưa không rõ.""Vậy chính là không còn yêu?" David không truy hỏi nữa, mà anh cũng không có ý hỏi cặn kẽ mọi chuyện. Anh chỉ cười bình thản, bàn tay trắng ngần chạm vào gò má cô, nghiêm túc nói: "Như vậy đi, nếu đã không còn yêu, thì không cần về thành phố D, kết hôn cùng anh, công việc ở công ty đó cũng không cần làm. Anh không phải nuôi em cả đời không nối".Nghiêm túc và cố chấp trong mắt David làm Lạc Hiểu Nhiên kinh hãi. Từ trong mắt anh, cô dễ dàng cảm nhận được tình yêu sâu nặng như đại dương, từng lớp từng lớp một bủa vây lấy cô. Anh chính là một người đàn ông như vậy, có khả năng khiến phụ nữ lúc nào cũng cảm nhận được hương vị hạnh phúc, hương vị ấm áp khi được yêu thương.
David không tiếp tục ép buộc cô. Anh chỉ mải miết nhìn cô, hết sức nhẫn nại chờ cô trả lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, cô dần hít thở khó khăn hơn, môi cô mở ra rồi chậm rãi khép lại.
David nhìn cô khẽ cười: " anh đùa đấy, khi nào thì em đi". David nói sang chuyện khác.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật trả lời: " một tuần nữa."
David lắng lặng gật đầu.
- " Dự định em sẽ về sớm hơn hai ngày".
" Hửm..." Anh nhướng mắt nhìn cô."Em định sẽ quay về thăm bà ngoại một chuyến.".David thoáng sững sốt: " Em chắc chắn mình sẽ ổn chứ".
Chuyện bốn năm trước, bóng ma trong lòng Lạc Hiểu Nhiên, anh là người hiểu rõ.
