Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 243: Chap 244




Hoắc Cao Lãng kiềm chế có chút khó khăn, một tay giữ eo thon của cô, một tay nặng nề xoa, lực tay lớn hơn nhưng khiến cô vô tình cũng bị kích thích.

Thân thể cô nơi nào nhạy cảm Hoắc Cao Lãng dường như còn rõ ràng hơn cô, anh là người đàn ông đầu tiên của cô, tất cả kinh nghiệm chuyện giường chiếu đều là anh chỉ bảo. Mà kỹ thuật cao siêu của người đàn ông này chỉ trong thời gian ngắn đã kích thích ham muốn sâu trong cô.

Anh hơi nâng cổ lên, hít sâu một hơi nhịn xuống ham muốn trong lòng, lần nữa cúi người hít cổ cô, hôn cô một cái, lúc này mới nói: "Nhưng là, bây giờ anh sẽ không chạm vào em. Anh rất khó chịu nhưng anh nhịn được, anh chỉ muốn cho em biết anh mong chuyện này nhưng không phải có được thân thể em theo cách này."

-"Lạc Hiểu Nhiên, anh đối với em không phải chỉ là ham muốn thể xác, anh khát vọng em là con người em, là trái tim em, dĩ nhiên là cả thân thể em cũng chỉ có thể là của anh, có biết không? Cơ hội lần này anh yêu cầu rất đơn giản, sau này khi anh đến gần em đừng đẩy anh ra, không có sự cho phép của em anh sẽ không chạm vào em nữa. Như vậy có được không?".

Lạc Hiểu Nhiên ngỡ ngàng trước lời nói của anh. Sau đó, cô bật dậy, cô cầu còn không được, cô lắp bắp nói: " là chính anh nói đó nhé".

Nói xong, cô liền đẩy anh ra kéo xa khoảng cách, cô đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, sau đó nói: "Hoắc tổng, không biết anh còn việc gì nữa không?. Tôi còn công việc phải làm".

Hoắc Cao Lãng nhìn thái độ trở mặt lạnh lùng của cô thì bật cười: " Lạc Hiểu Nhiên, bốn năm em cho anh mở mang tầm mắt thật nhiều. Hôm nay, chỉ muốn đến nhìn em một chút, đêm nay anh phải về thành phố D rồi. Dự án vẫn sẽ tiếp tục tiến hành, có thể sẽ họp bàn qua điện thoại".

-" Những chuyện này, Hoắc tổng nên bàn bạc với cấp trên của tôi. Nếu Hoắc tổng không còn gì nữa mời anh đi cho."

Ánh mắt Hoắc Cao Lãng tối sầm, anh dựa người vào ghế, nhìn Lạc Hiểu Nhiên đầy suy tư.

"Em trở mặt nhanh như vậy, vừa rồi còn chủ động hôn anh.". Hoắc Cao Lãng cười một nụ cười đầy bí hiểm." Hoắc Cao Lãng, anh rốt cuộc là muốn như thế nào." Lạc Hiểu Nhiên, nhìn anh khó chịu hỏi.Hoắc Cao Lãng đứng dậy đi tới gần Lạc Hiểu Nhiên. Đôi mắt anh trầm tĩnh lướt qua gương mặt đang tức giận trừng mắt nhìn anh, vóc người cao lớn hơi nhoài về trước: " Anh chỉ muốn nhắc cho em nhớ, vừa rồi, anh chỉ nói lần này yêu cầu của anh là sau này anh tới gần em đừng đẩy anh ra, còn cơ hội trả ơn anh vẫn chưa lấy".

"Hoắc Cao Lãng, anh đừng có quá đáng". Trái tim Lạc Hiểu Nhiên đập nhanh một nhịp."Quá đáng? Anh cho rằng người không giữ lời hứa mới là người quá đáng nhất." Hoắc Cao Lãng cười, khẽ nói.Anh hơi khom người cầm chiếc cốc đặt trên bàn, đưa tới trước mặt Lạc Hiểu Nhiên. Động tác của anh tỏ ra hết sức tự nhiên.

Lạc Hiểu Nhiên chỉ biết người này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Mấu chốt là cô thật sự không biết mình đã đắc tội gì với anh? Cô là cuộc sống đã qua của anh, anh không phải cũng có cuộc sống riêng của mình rồi sao? Nước sông không phạm nước giếng, vì cái gì mà phải khuấy trộn vào nhau.



- " Uống chút nước cho đỡ sợ, hiện giờ anh chưa muốn em trả ơn đâu". Nụ cười luôn hiện trên môi Hoắc Cao Lãng, giọng điệu anh nghe cực kỳ nhẹ nhàng: "anh sẽ chờ đến khi em nguyện ý".

Lạc Hiểu Nhiên nắm chặt tay, một câu nói thơ ơ châm vào trái tim cô thật đau.

Nguyện ý sao?. Đó là chuyện không thể nào.

"Ý muốn nói cũng đã nói rồi, Hoắc tổng có thể đi chưa". Cô thu lại ánh mắt, ổn định cảm xúc rồi thản nhiên nói." Không vội hôm nay anh cũng không bận, ở đây nhìn em một chút." Hoắc Cao Lãng cười nhẹ nói: " em cứ bận việc của em đi, đừng để ý đến anh là được.

Lạc Hiểu Nhiên nghe chói tai, lãnh đạm nhếch môi: " Anh có thời gian thì dành cho vợ mình đi, phụ nữ rất cần quan tâm, đặc biệt là vợ anh".

- " Thì anh đang quan tâm vợ mình, anh đang dành hết thời gian rảnh để quan tâm vợ mình mà em". Bên sofa, người đàn ông khẽ cong môi. Không sao, mồm miệng cô lanh lợi, nhưng có điều cái anh am hiểu nhất chính là vùi dập.

Lạc Hiếu Nhiên lười phản ứng với anh.

Hoắc Cao Lãng không tiếp tục đề tài nữa, anh ngồi ở đó, chân phải bắt chéo lên chân trái, một tay đặt lên tay cầm của của sofa tay còn lại cầm điện thoại nhìn cô.

Lạc Hiểu Nhiên bỏ mặt anh, quay lại bàn làm việc, cô cúi đầu làm việc, cảm giác có một đôi mắt của nhìn chăm chằm vào mình thật khó chịu.

Được một lúc cảm giác này vẫn không hết, cô sắp điên tới nơi rồi, cô buông cây bút trên tay xuống ngẩng đầu lên nhìn anh: " Hoắc Cao Lãng, anh muốn nhìn tôi đến bao lâu nữa".

Hoắc Cao Lãng lắc đầu: " anh không biết nữa, chắc có lẽ đến lúc em tan ca".

Lạc Hiểu Nhiên tức giận nghiến răng: "'Đồ điên".



Cuối cùng ngày hôm đó, Lạc Hiểu Nhiên vẫn phải làm việc dưới cái nhìn chằm chằm của Hoắc Cao Lãng. Đến buổi tối khi tan ca, Hoắc Cao Lãng còn dây dưa thêm một lúc mới rời đi.

Hai tuần trôi qua, dự án đều diễn ra suông sẻ, hai tuần đã sáu lần họp bàn qua điện thoại, nhưng chỉ có đêm hôm qua, hai bên vẫn chưa thống nhất được. Hoắc Cao Lãng hiện tại ở thành phố D đang có công việc bận không thể trực tiếp qua Pháp.

Sáng nay, Lạc Hiểu Nhiên vừa đến công ty giám đốc liền gọi vào phòng.

- "Helen, cô ngồi đi".

Lạc Hiểu Nhiên đi đến ghế ngồi xuống.

" Giám đốc, anh có việc gì"." Helen, tình huống đêm qua cô cũng đã nghe và thấy, hiện tại không thể để dự án kéo dài thêm, chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều. Dự án này, tôi muốn cô đến thành phố D một chuyến."" Không thể để người khác đi sao". Lạc Hiểu Nhiên lập tức từ chối." Không thể, dự án này ban đầu là cô làm, cô sẽ hiểu rõ hơn ai hết". Giám đốc lập tức lắc đầu.Lạc Hiểu Nhiên trầm ngâm một lúc khó khăn mở miệng: " thời gian sẽ là bao lâu".

- " Trước mắt là đến khi kết thúc, nếu tiến độ tốt, thời gian sẽ tút ngắn lại."

Lạc Hiểu Nhiên im lặng, bần thần một hồi lâu lại mở miệng: " thật sự không thể để người khác đi sao".

-" Helen, trước giờ cô cũng biết tôi mà đúng không?. Việc gì cô không thể làm chắc chắn tôi sẽ không ép buộc cô.

Nhưng lần này thì khác, dự án lần này rất quan trọng, nếu thành công, công ty chúng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác từ các nước khác, lần này là kì vọng cả đời trong sự nghiệp của tôi". Giám đốc nghiêm túc nói.

Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên ngẩn ngơ, ngờ vực nhìn giám đốc.

Sau đó chỉ khó khăn gật đầu: " tôi sẽ cố gắng". Coi như là đáp lại sự chiếu cố của anh ta bốn năm qua đối với cô.

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận