Hoắc Cao Lãng cau mày, anh đưa tay áp lấy gò má của cô, ánh mắt sáng quắc nhìn người phụ nữ bị mình đè dưới người, yết hầu ở cố họng chuyển động một cái. Giọng anh trầm thấp, lúc nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, bởi vì nghiêm túc nên có thêm mấy phần mị hoặc: " Mỗi một chuyện anh làm trong quá khứ hay hiện tại đều chỉ muốn tốt cho em. Tại sao phải cảm thấy buồn cười?. Anh cũng không có học trò nào trả lời với thầy của mình như em."
Mặt Lạc Hiểu Nhiên nhăn lại, người đàn ông này khi nói chuyện đôi môi mấp máy kia mang theo khí tức đàn ông nóng bỏng, toàn bộ phả lên mặt cô khiến cho cô cảm xúc quá lớn. Những mùi vị này quen thuộc tới chỗ sâu trong tâm hồn cô, có thể khiêu khích những sợ hãi cô luôn muốn ẩn giấu trong lòng. Trái tim cô run lên, môi mím chặt lại, cố gắng khống chế âm thanh của mình: "Tôi cám ơn những chuyện tốt anh làm cho tôi. Anh muốn tôi trả ơn như thế nào mới chịu buông tha cho tôi".
-"Nhưng em vừa mới nói, lời em nói nhất định sẽ thực hiện."
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng di chuyển tới điện thoại bên cạnh, mở ghi âm lên, sau đó đưa đến trước mặt cô: " em chắc ăn là muốn trả ơn cho anh".
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu.
Hoắc Cao Lãng lại nghiêm chỉnh nói: " em trả lời".
Bạch Lộ giận siết chặt quả đấm hung hãn đấm vào người anh, cắn răng nghiễn lợi nói: "Hoắc Cao Lãng, anh muốn tính kế tôi".
"Anh tính kế với em sao, là em vừa rồi nói muốn trả ơn anh, hiện giờ anh chưa biết sẽ đưa ra điều kiện gì, chỉ muốn lưu lại bằng chứng đến một lúc nào đó, sợ em không thừa nhận thôi"." Hoắc Cao Lãng, anh dám tính kế tôi, chắc chắn tôi sẽ giết chết anh.".Hoắc Cao Lãng chỉ cười: " thế em còn muốn trả ơn cho anh không, muốn thì nói nhanh lên".
Lạc Hiểu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: " tôi chắc chắn".
Trong mắt người đàn ông đều là sự dịu dàng, anh khẽ cười một tiếng, môi từ từ đi xuống hôn lên đôi môi cô. Lạc Hiểu Nhiên muốn trách nhưng không biết làm thế nào, mặt đã bị anh khống chế không nhúc nhích được, mặc cho anh hôn lên môi mình. Người cô cứng đờ, nghe được tiếng nói hấp dẫn của Hoắc Cao Lãng có chút khàn khàn:
"Em yêu, anh chỉ là muốn có được một cơ hội từ em, từ một cái hứa hẹn của em. Cơ hội như em nói tùy theo lời anh dường như anh đã có được, cho dù em không cam tâm tình nguyện thì cũng có một câu nói là... nguyện thua cuộc. Cho nên dường như em không thể đổi ý."
Cô có cảm giác nếu như người đàn ông này cố ý thì lời của anh thế nào cũng sẽ chui vào trong mắt cô vậy, cô căn bản không thể là đối thủ của anh.
Không sai, cô bây giờ dường như là không thể chối bỏ lời mình nói...
Bởi vì một câu nói lúc tức giận của mình. Lạc Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, con ngươi trong trẻo nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu: "Được, tôi nguyện thua cuộc. Hoắc tổng, những chuyện anh làm vì tôi, tôi mang ơn anh, nhưng đời này tôi không muốn mắc nợ ai. Tôi đồng ý, trả ơn nghĩa này cho anh, cho nên bây giờ tôi tùy ý ngài yêu cầu, một lần.
Cô nuốt nước miếng một cái, trên gương mặt nhỏ thó thoáng qua chút đỏ ủng, có điều chỉ thoáng một cái, một giây kế tiếp đã nói cứng rắn: "Không phải anh muốn thân thể của tôi sao? Làm đi! Dù sao không phải lần đầu, chỉ có thể làm một lần, sau lần này... đừng tới làm phiền tôi nữa." Lạc Hiểu Nhiên làm sao không cảm nhận được cơ thể anh đã khác khi ở trên người cô. Đến bước đường này cô cũng tự cho mình đường lui: " Xong lần này, xin anh đừng làm phiền tôi, và cũng đừng để chồng tôi biết, tôi không muốn anh ấy đau lòng".
Thân thể Hoắc Cao Lãng đột nhiên cứng đờ, anh cứng nhắc lặp lại: " Chồng sao, em và David không phù hợp đâu".
Lạc Hiểu Nhiên cười hỏi lại: " trong mắt anh, có lẽ tôi với ai cũng không phù hợp".
Hoắc Cao Lãng đột nhiên cao hứng: " Chỉ có em là hiểu anh, người vừa vặn phù hợp với em chỉ có anh."
- " Đồ điên, hôm nay nếu anh không muốn thì tránh ra tôi còn phải làm việc".
Hoắc Cao Lãng vẫn nằm ở đó nhìn cô: " Nếu đổi sang hôm khác, em có nguyện ý hơn hôm nay không".
" Anh nghĩ xem.""Em trả lời là được rồi, nghĩ làm gì".Lạc Hiểu Nhiên thở hơi ra, cô nhắm mắt lại trong chốc lát, cô không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa.
Cô mở mắt ra liền đưa tay chủ động vòng lên cổ Hoắc Cao Lãng, chủ động áp môi mình lên đôi môi hấp dẫn của anh.
Thân thể anh đột nhiên cứng đờ, không ngờ được cô sẽ chủ động hôn mình, khí tức của anh trong nháy mắt liền hỗn loạn.
Lạc Hiểu Nhiên thật ra chẳng qua chỉ là đưa môi của mình tới, cô không nhúc nhích một chút nào, bốn bờ môi cứ như vậy chạm vào nhau nhưng trong nháy mắt cô cũng cảm nhận được ham muốn mãnh liệt từ cơ thể anh.
Trái tim cô đập cuồng loạn, tay vòng qua cổ anh không nhịn được run lên, dường như có chút sợ hãi nhưng lại không biết nên làm thế nào. Cảm giác như cưỡi hổ khó xuống khiến trong lúc nhất thời cô cứ như vậy hôn anh mà không nói gì.
Hoắc Cao Lãng sao có thể chịu nổi sự kích thích như vậy?
Mục đích của anh cũng không phải vì chuyện này. Có cơ hội được làm chuyện yêu với cô dĩ nhiên anh muốn, tất nhiên không chỉ là chuyện thể xác, nhưng khi cô chủ động thì anh cảm thấy mình thật khó có thể kiềm chế.
Anh không phải là một người đàn ông lãnh cảm, trước kia mặc dù chưa tới mức thanh tâm quả dục nhưng trước khi biết cô thì phụ nữ bên cạnh anh cũng chỉ là lên giường, xuống giường liền không một chút quan hệ, chỉ sau khi có cô anh mới cảm thấy có những thời điểm sẽ không khống chế được sự ham muốn. Trong bốn năm cô không ở bên cạnh anh, chỉ cần anh nghĩ tới cô là sẽ có loại ý niệm này, nhưng anh vẫn cảm thấy anh hoàn toàn có thể khống chế được.
Nhưng bây giờ... cô đang ở ngay trong ngực anh, chủ động hôn lên đôi môi anh, loại tư vị này thật sự so với thuốc kích dục còn hung mãnh hơn.
Một tay anh đè xuống gáy cô, một tay giữ lấy người, hít sâu một hơi hung mãnh hôn đáp trả.
Lạc Hiểu Nhiên mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng người đàn ông trên người cô đột nhiên hôn xuống khiến cô sửng sốt một chút, thân thể theo bản năng cứng đơ căng thẳng nhưng cũng không phản kháng lại sự đụng chạm của anh.
Đại khái trong lòng chính là ý niệm này, nếu anh ta nói phải nghe theo lời anh ta, mục đích của anh ta cũng chỉ vì cái này, cho nên cô buông lỏng thân thể mình.
Người phụ nữ mềm mại phía dưới không còn hung mãnh đẩy mình ra, dáng vẻ chấp nhận của cô khiến Hoắc Cao Lãng muốn ngừng cũng không được.
