Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 241: Chap 242




Sáng hôm sau, Lạc Hiểu Nhiên đến công ty cũng vừa lúc đến giờ làm việc. Khi Lạc Hiểu Nhiên đi lên liền phát hiện mấy người trong bộ phận dự án đang tụm năm tụm ba ở một chỗ, không biết đang bàn tán vấn đề gì nhưng mặt ai cũng đầy vẻ hưng phấn. Đại khái nghe được tiếng bước chân, mấy người không hẹn mà ngẩng đầu lên, thấy người tới là Lạc Hiểu Nhiên liền tản ra như chim.

Lạc Hiểu Nhiên cho dù có ngốc cũng biết lần này đối tượng bàn tán của bọn họ nhất định chính là cô.

Có điều cô cũng không để bụng, trong lòng mình biết rất rõ tự nhiên cô được giám đốc sắp xếp cho cô dự án lần này khiến những người này đều không phục cô, cô chờ đến khi năng lực được bộc lộ khiến bọn họ im miệng, còn việc bọn họ nói xấu sau lưng cô cũng không can thiệp được.

Nghĩ như vậy, cô coi như không có chuyện gì xảy ra, đến phòng làm việc của mình liền mở cửa đi vào. Mới vừa đóng cửa lại, ngẩng đầu lên liền thấy bóng người ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của mình.

Cô sợ hết hồn, tiếng kêu còn tắc ở cổ họng thì liền nhận ra người kia là ai, lập tức sự kinh hoàng trên mặt được thay thế băng sự tức giận.

-" Hoắc tổng, tại sao anh lại ở trong phòng làm việc của tôi?"

Chẳng trách vừa rồi những người bên ngoài đều dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn mình, anh ta cứ không mời tự vào phòng làm việc của mình như vậy thì những người nhiều chuyện kia có thể không bàn ra tán vào sao?

Lạc Hiểu Nhiên đi tới ghế sa lon ném túi xách trong tay xuống, nhíu mi nhìn người đàn ông đối diện: "Tôi không nhớ có mời anh vào phòng làm việc của tôi, Hoắc tổng, anh cứ hành động tự tiện như vậy dường như có chút không thích hợp?"

Hoắc Cao Lãng ngồi vắt chéo chân, lông mày giãn ra, không cảm thấy mình cứ không mời mà tới là một chuyện không thích hợp, giọng thậm chí còn lộ ra mấy phần nhàn nhã: "Anh không làm chuyện gì quá đáng, chỉ là ở trong phòng làm việc của em chờ em tới mà thôi, như vậy cũng coi là... không thích hợp?"

-"Hay là, Helen, em đang nghĩ tới chuyện gì... không thích hợp?"

Lạc Hiểu Nhiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, người này lại đang nói hươu nói vượn cái gì? Cô không chút khách khí liền đuổi khách: "Vậy bây giờ tôi nói không hoan nghênh Hoắc tổng anh tới phòng làm việc của tôi được đúng không? Mời anh lập tức rời đi."



Cô có thái độ thế nào đi nữa cũng không khiến Hoắc Cao Lãng tức giận, gương mặt đẹp trai của anh ngước lên, khóe mắt chân mày mang theo nụ cười nhẹ vờ như không nghe thấy lệnh đuổi khách của người phụ nữ trước mặt, giọng rất điểm nhiên: "Helen, bây giờ em đang gọi anh là Hoắc tổng, như vậy anh tới phòng làm việc của em nhất định là có việc công, em cảm thấy thái độ của em như vậy là phù hợp sao?"

-"Có gì là không phù hợp?"

Lạc Hiểu Nhiên căn bản cũng không muốn tạo vẻ mặt dối trá trước mặt anh, cô không muốn gặp lại anh, không muốn quản chuyện anh gọi là " Hoắc tổng' hay là 'Hoắc Cao Lãng', cô cười lạnh một tiếng, nói: "Hoắc tổng nếu có chuyện công việc cần nói thì đi tìm cấp trên của tôi, cấp bậc của ngài như vậy tôi đâu có tư cách cùng ngài trao đổi."

Nha đầu này, bốn năm không gặp mà miệng lưỡi đã lanh lợi như vậy.

Hoắc Cao Lãng nhịn xuống thở dài, anh đứng dậy từ ghế sofa, Lạc Hiểu Nhiên theo bản năng lui về sau hai bước, khí thế từ Hoắc Cao Lãng quá mạnh khiến tim cô có chút không khống chế được đập nhanh hơn một ít, gương mặt nhỏ nhắn nhưng đầy vẻ quật cường không chút ưu tư. Cô cẩn thận nhìn anh, người đàn ông cao lớn đang bước về phía mình.

Lạc Hiểu Nhiên liên tục lui về phía sau, rất nhanh chân cô đụng phải ghế sofa bên kia, cô theo bản năng lên tiếng:

"Hoắc tổng, anh định làm gì?"

-"Em thấy anh đáng sợ sao?"

Hoắc Cao Lãng một tay nhét túi quần một tay cầm điện thoại rũ xuống bên cạnh người. Khi anh đến gần Lạc Hiểu Nhiên, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng xoay điện thoại, động tác nhìn qua trông lười biếng lộ ra mấy phần ngông cuồng nhưng sự ưu tư trong mắt lộ ra mấy phần kiềm chế.

"Anh đáng sợ như vậy sao? Đừng lùi lại nữa, Lạc Hiểu Nhiên"." Đáng sợ". Lạc Hiểu Nhiên quật cường trả lời lại ngay lập tức, người đột nhiên nghiêng đi, cô kinh hô một tiếng, toàn thân bị mất khống chế ngã về phía sau."... A!"Một giây kế tiếp theo ngang hông cô xuất hiện một bàn tay, người đàn ông đỡ cô rất chính xác rồi ôm cô vào lòng, có điều hai người lại đồng thời ngã trên ghế sofa, thân thế nhỏ nhắn của Lạc Hiểu Nhiên bị Hoắc Cao Lãng vững vàng giữ trên ghế sofa.

Gương mặt cô đỏ bừng, quẩy người một cái: "Làm gì? Anh, anh đi ra!"



-"Thật không có lương tâm, không phải anh vừa đỡ em sao, không thì sao em lại nằm trên người anh".

Sau gáy Lạc Hiểu Nhiên nhót một cái giống như bị thứ gì đánh trúng vậy, ánh mắt cô nhìn Hoắc Cao Lãng vẫn còn đặt tay trên eo cô. Cái này anh được lợi mà còn khoe mẽ, cô có té cũng sẽ té lên sofa đâu cần anh đỡ.

Lạc Hiểu Nhiên giãy giụa mạnh hơn, hoàn toàn không hiểu được hành động của anh: "Hoắc Cao Lãng, rốt cuộc anh đang làm gì? Nhàm chán sao? Buông tôi ra, có nghe không, buông tôi ra!"

-"Em nói xem anh đang làm gì?"

Hoắc Cao Lãng đưa tay nắm được cằm cô, dùng chân giam hai chân đang không ngừng ngọ nguậy của cô.

"Đừng cử động nữa, em có biết em như vậy giống như dụ dỗ anh không? Nếu cứ tiếp tục thì một hồi anh sẽ cởi quần áo của em...""Hoắc Cao Lãng!".Lạc Hiểu Nhiên thẹn quá thành giận, gầm nhẹ một tiếng cắt ngang lời anh muốn nói: "Anh dám?!"

"Anh quả thật không dám, Lạc Hiểu Nhiên, anh sợ em tức giận, sợ em khổ sở cho nên vẫn kiềm chế bản thân mình. Em nói xem anh đang làm gì.? Anh làm nhiều như vậy cũng chỉ muốn lấy lòng em mà thôi, em hiểu không?"." Từ lúc gặp lại đến giờ, từng chuyện anh làm, anh đều chỉ muốn kéo gần khoảng cách của chúng ta. Anh ở thành phố D giữ thân như ngọc vì em, em lại không tim không phổi chạy đến nơi này kết hôn cùng anh em của anh.""Anh... anh đang nói gì?"Lạc Hiểu Nhiên sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp, có điều nhìn bộ dáng rất thành thật của

Hoắc Cao Lãng cô mới suy nghĩ một chút, rất nhanh liền nhớ ra...

Lạc Hiểu Nhiên cau mày, không biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào.

Lạc Hiểu Nhiên nhếch môi, trong lòng nghĩ ra một chuyện, trên mặt cô vẫn giữ vẻ lạnh như băng: " Hoắc tổng, anh ở thành phố D làm chuyện gì tôi không biết được và cũng không muốn biết. Còn tôi ở nơi này kết hôn cùng ai cũng là chuyện anh không thể can thiệp. Nếu mà so về không tim không phổi, tôi chỉ được coi là học trò của anh thôi. Mấy lời anh nói với tôi bây giờ, không thấy buồn cười sao".

- "Anh không thấy buồn cười"

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận