Trả Hết Tơ Hồng

Chương 60: Trở lại Xuân Thuỷ các




Những chuyện sóng gió ở hậu cung đã xử lý xong, mọi thứ quay về với quỹ đạo vốn có của nó. Bách Tùng, Uyển Hoa và phu thê Triệu An cùng trở lại Phiên Trúc nhưng lần này có thêm bạn nhỏ Tùng Hiên. Ngày trước, Uyển Hoa mang thai Tùng Hiên là ở Phiên Trúc đến nay đã hơn hai năm, bạn nhỏ cũng đã biết đi biết nói.

Vẫn là con đường đầy hoa cải vàng rực, nhưng đoạn đường này nay đã đẹp hơn trước có lẽ là do hạnh phúc đã tô màu cho đoạn đường này. Tiếng vi ngựa nện đều xuống mặt đường, sau vài giờ đồng hồ đã dừng trước Xuân Thuỷ các. Chúng tôi bước xuống xe ngựa, trời vẫn lấy phất mưa bay như lần đầu tôi đến

- Tỷ tỷ, ngày mai chúng ta cùng đi dạo đi! Đã lâu rồi Liên Ý chưa đi dạo cùng ty!

- Được...ngày mai chúng ta cùng đi! Bây giờ vào trong thôi!

Có lẽ Bách Tùng và Triệu An đã quen với việc này, còn nhớ năm đó Triệu An cũng gặp Liên Ý ở Phiên Trúc này. Mới lần đầu gặp đã vội vàng muốn tính chuyện cưới xin, hoá ra duyên phận của Liên Ý cũng ly kỳ đến vậy. Bên trong Xuân Thuỷ các đã được sửa sang lại đôi phần, còn có thêm hai gian phòng nhỏ để tiện cho nhiều người ở lại.

- Bách Tùng huynh, chủ ý sửa sang lại nơi này là của đệ, đệ muốn chúng ta mỗi lần đến đây đều có thể cùng nhau hàng thuyên...

Bách Tùng nghe thấy Triệu An nói vậy có chút bất ngờ, bèn hỏi lại

- Chẳng phải phu thê đệ đã có phủ huyện lệnh sao? Nơi đó rộng rãi thoáng mát...lại thích đến đây, các đệ thật khó hiểu!

Triệu An gãi đầu ngại ngùng, như có chuyện khó nói

- Bách Tùng huynh, thật sự thì... phủ huyện lệnh đó rộng rãi hơn nơi này rất nhiều... nhưng đệ đã sử dụng nó cho việc khác rồi!

- Đệ dùng nó cho việc gì?

- Bách Tùng huynh, chỉ bằng ngày mai huynh đưa Tùng Hiền cùng đến đó với



đệ vậy! Nói một lời thật khó giải thích...đằng nào ngày mai tẩu tẩu và Liên Ý cũng ra ngoài đi dạo, chúng ta cùng đến đó!

- Được rồi! Ngày mai ta đưa Tùng Hiền đi cùng đệ!

Triệu An cúi xuống bế Tùng Hiên nhấc bổng lên và hỏi đứa trẻ

- Hiên nhi...ngày mai con có muốn đi cùng thúc và phụ thân không nào?

- Dạ...có!

Khung cảnh này quả nhiên chẳng ai có thể hình dung ra được từ ban đầu, cảm giác hạnh phúc như đang được nhân lên gấp nhiều lần bên trong gian phòng nhỏ.

Sáng hôm sau, Liên Ý cùng Uyển Hoa đã ra ngoài dạo chợ, đời sống của người dân ở đây cũng đã khác hơn so với thời Lý Khiêm làm huyện lệnh. Cửa hàng vải năm nào nay cũng làm ăn phát đạt hơn trước, phố chợ sầm uất biết bao! Họ dừng lại ở một quán nước bên vệ đường trò chuyện

- Liên Ý, phu thê muội dùng phủ huyện lệnh làm gì vậy?

- Tỷ tỷ...bọn muội dùng phủ huyện lệnh làm nơi ở cho cô nhi và người cao tuổi...ở đó họ sẽ dệt vải để bán, trẻ con được học chữ!

- Thật vậy sao?

- Thật ạ! Mọi người ở đó sống rất tốt, cả phủ huyện lệnh to lớn như vậy bọn muội ở không hết...chỉ chừa lại hai gian phòng nhỏ để khi cần sẽ đến ở mà thôi!

- Vậy ai sẽ chăm sóc những người ở đó?

- Là một vị huynh đệ của Triệu An ở biên cương, năm đó vì tham gia chiến trận huynh ấy bị thương nặng và cuộc sống cũng có chút khó khăn nên Triệu An đã đưa phu thể huynh ấy đến ở rồi phụ giúp việc trông nom phủ!



- Vậy cũng tốt! Việc này rất đáng khen! Bách Tùng đến đó chắc sẽ bất ngờ lắm!

Họ nói chuyện rôm rả một lúc rồi đi mua một ít thức ăn về làm cơm, khói bếp mang theo hương thơm của thức ăn làm cho gian nhà ấm lên.

Khác hẳn với Liên Ý và Uyển Hoa, bên phía Bách Tùng lại đầy sự bất ngờ khi cánh cửa phủ huyện lệnh mở ra. Mấy đứa trẻ chạy nhảy trong sân, người lớn thì dệt vải rồi nhuộm vải, cái khung cảnh ấy như một bức tranh tuyệt đẹp.

- Đệ...Triệu An...đệ...

- Phải đó...đệ đã biến nơi này thành nơi ở của những người lớn tuổi và trẻ nhỏ lang thang, huynh thấy không tệ chứ?

- Được...rất tốt nữa là khác, vậy mà không nói cho ta biết! Đệ đó...

Triệu An cười không đáp lại, y cũng hiểu việc làm của y không hề sai, hơn nữa

phủ huyện lệnh bây giờ là do y tiếp quản kia mà.

- Chúng ta vào trong thôi, cùng uống trà!

- Được!

Họ vào trong, nhìn khoảng sân này đã khác trước nhiều, mới cách đây vài năm nơi này là nơi tham nhũng, chứa chấp nhiều thứ mà một tên huyện lệnh thau tóm của dân nay đã trở thành nơi nương tựa của nhiều người. Tùng Hiên nhìn thấy đám trẻ cũng ham chơi đến nô đùa cùng, tiếng trẻ con cười khiến lòng người cũng nhẹ đi vài phần.

Năm tháng đi qua, vạn vật thay đổi, con người cũng có lúc này lúc khác, nhân sinh như một vở ca kịch đầy cảm xúc và ly kì...

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận