gia đình nhỏ của Trần Dương
Nhớ đâu hồi đó (chương mười bảy), con Tang đồn rằng mình được sếp để ý, nó may mắn lọt vào mắt xanh của sếp và có cơ hội sẽ được thăng chức. Nhưng mọi thứ chỉ là sự lừa dối.
Con Tang, nó vốn có đến thi, nhưng không làm bài. Lấy đâu đỗ đại học, ra trường chứ. Nó thi thật thì không đi, thi thử thì đi. Lần đó nó nói ‘sếp’ để ý là đúng, bởi chủ quán cà phê có cháu nên đã để quán lại cho nó trông. Lương sẽ được trả đều đều cho nó, quán có lắp cam, nhất cử nhất động của nó sẽ được ghi lại hết.
Nó cũng là người đi làm kiếm ăn, không phải đứa luôn giả tạo, không trung thực. Mà chủ quán có con út, cô ta đôi lúc rảnh rỗi lại qua quán phụ con Tang, nên không lo con Tang làm nhiều không có ai thay ca.
Lâu lâu được bữa con ông sếp làm ca đêm, nó được lãnh lương liền rủ hội đi ăn. Đâu ngờ, lần đó là lần đầu tiên nó tỉnh nhất đám. Nó hết nghe tâm sự chuyện tình từ cái Hiền, rồi lại nghe được tin nhỏ Dương đang chuẩn bị kết hôn với tên đạo diễn nổi tiếng.
Mấy hôm trước nghe nhỏ bảo, nhỏ đang làm việc cho tên đó, đâu ngờ hai người bắt đầu nảy sinh tình cảm. Hình như chỉ mới nửa năm hay sao ấy. Giờ đã sắp có thiệp mời từ đứa ‘có ít cơ hội có người yêu nhất’ cảm giác cứ lạ lạ thế nào ấy.
Đã thế hai đứa Tang Hiền còn chưa nhìn thấy tên đạo diễn đó ngoài đời. Toàn thấy trên báo đài, tính nết trên mạng khác xa lúc gặp trực tiếp. Tang nó cảm thấy hơi lo.
Lúc say Hiền Dương nói liên miên. Lúc tỉnh chỉ thấy đau đầu, nứt óc chứ có lo gì tới những gì mình nói hôm qua đâu..
..
Đúng tháng sau, nhỏ Dương gửi thiệp cho hội. Cái Hiền lúc đó cực ngạc nhiên, hỏi rất nhiều về chồng Dương: “Chỉ mới quen có nửa năm đã kết hôn? Mày nghĩ kĩ chưa hay do mày bị tên đó thôi miên?”
Nhìn con Tang, nhỏ Dương dặn nó nhớ đi, nhất định phải đi, con Tang cũng gật gật đầu. Cái Hiền thấy nó trông rất bình tĩnh, ánh mắt nghi ngờ hỏi nó: “Bữa nhậu lần trước Dương có kể rồi, khi đó tao cũng sốc lắm chứ bộ”
Thế là cái Hiền nhỏ Dương lao tới tra hỏi nó. Đêm đó chúng nó đã nói những gì.
..
Ngày đám cưới của Trần Dương đã đến. Nhỏ mặc trên mình bộ váy cưới trắng, mặt trang điểm rất xinh, phụ kiện đi kèm cũng không thể coi là rẻ được.
Con Tang với cái Hiền trước khi đến dự đã đinh đinh sẽ ăn nói, cảnh báo tên kia nhất định phải chăm lo cho Dương thật đàng hoàng. Hoặc cái mạng khó mà giữ..
Mạnh miệng là thế. Nhưng khi thấy sâu rượu của hội đang khoác tay ba mình đi vào lễ đường. Cả hai đứa ở dưới nhìn mà khóc ầm cả lên, khóc còn thảm hơn cả mẹ Dương nữa. Nghĩ lại cũng buồn cười, hai đứa nó đi đám cưới chứ có phải đám ma đâu mà khóc lóc ĩ ôi thế chứ.
Khóc còn xung hơn cả ba mẹ ruột nhỏ. Cứ như thể hai đứa chúng nó buộc phải gả con gái mình cho tên tổng tài vô dụng vậy.
..
[Thư gửi Dương, cô gái người đã cứu rỗi tớ khỏi cảm giác thua kém.
Tớ xin lỗi vì đã không về kịp đám cưới của cậu với đạo diễn. Tầm tháng nữa tớ mới về được, ở đây mạng kém, nhắn tin hay sử dụng điện thoại có chút bất tiện. Thế nên tớ mới phải viết thứ, viết thư ở đây khá phổ biến. Có điều ở quê nhà phát triển mạng xã hội quá, không biết có còn ai rảnh để giao thư cho cậu không nữa.
Công việc của tớ vẫn ổn, mặc dù phải đi thực tập ở nơi đồng không mông quạnh, bất tiện rất nhiều. Mà, chỉ cần tớ đam mê ngành này là được rồi.
À phải rồi. Đám cưới diễn ra Tang Hiền có khóc không? Chắc là có rồi nhỉ.. Thấy bạn mình gả đi sớm thế không khóc mới lạ. Tháng sau tớ về sẽ nhắn, phải chúc phúc cho cả đôi mới được.]
..
Một chiều nọ, nhỏ Dương đang chăm cây ngoài ban công. Vừa chăm vừa hát, ai thấy đều có thể cảm nhận được rằng nhỏ đang vui. Bỗng có một thân hình bé nhỏ, chạy lẹt bẹt, tiếng thở hì hì nghe có phần hơi gấp gáp.
“Mẹ mẹ!”
Giọng nói chất chứa nhiều sự dễ thương trong đó. Cậu nhóc ôm lấy chân Dương, biết trước rằng thằng bé đang chạy lại. Nhưng nhỏ vẫn chả thể cưỡng lại được sự đáng yêu này của con mình.
Dương quay người, dang hai tay ra. Miệng cười hạnh phúc, cậu nhóc cười tít mắt, ôm lấy cổ mẹ mình.
“Lát nữa baba về, có xin đi nhậu. Cục cưng có cho ba đi không?”
Nhỏ Dương mưu đồ này đúng là khó bỏ được tật xấu. Còn dám kéo thêm một nhóc con ba tuổi về phe mình nữa chứ.
..
Lát sau ‘đạo diễn’ về. Hôm nay có vẻ ít việc nên hắn có về sớm hơn mọi khi. Về đến nhà là nhóc con đã ton ton chạy ra đón ba, ôm chặt, miệng gọi: “Baba!”
Nhỏ Dương bắt đầu kết hoạch, kêu chồng tắm rửa rồi ra ăn. Nhóc con dở chứng mè nheo muốn tắm với ba, mặc dù nhóc con đã tắm rồi.
“Được. Vậy baba tắm với cục cưng nha”
Đạo diễn bế nhóc con vào phòng tắm. Khoảnh khắc trước khi bóng dáng đó bị khuất, con trai và vợ đã ra ký hiệu ‘kế hoạch thành công’. Bốn ngón tay khum lại, ngón cái choãi ra chín mươi độ.
