Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!

Chương 41: Sứ thần yết kiến




Ngày sứ đoàn Đông La vào triều yết kiến, Lễ bộ đã sớm hoàn tất những khâu chuẩn bị tiếp đón một cách chu đáo nhất để không làm mất mặt nước lớn.

Vạn Lịch là một nước lớn, xung quanh gồm nhiều tiểu quốc nhỏ, trong đó Đông La quốc được xem là nước mạnh nhất, thường xuyên xưng hùng xưng bá bắt nạt các nước nhỏ xung quanh. Lần này Đông La vào yết kiến mang theo A Đại, tự xưng là đấu sĩ mạnh nhất Đông Lâ muốn đến đây tỷ thí giao lưu cùng hào kiệt Vạn Lịch.

Nếu Vạn Lịch không thắng được trận này thì coi như bị tiểu quốc giẫm đạp lên thể diện quốc gia.

Sứ thần Đông La đứng trước thiên điện cung kính hành lễ với Tiêu Cảnh Lẫm.

“Tham kiến Hoàng đế bệ hạ, chúng tôi được quốc vương Đông La cử đến đây để bái phỏng ngài, đồng thời muốn dâng tặng một số lễ vật quý báu của nước chúng tôi để kết tình giao hảo. Mong rằng Vạn Lịch và Đông La mãi mãi sẽ là những người bạn tốt.

Sứ thần vừa dứt lời xong sắc mặt của quan viên trong triều đều không tốt. Đông La là tiểu quốc xưng thần với Vạn Lịch mà dám vỗ ngực tự xưng hai quốc gia là bạn tốt, đây là cố ý nâng bản thân bọn họ lên ngang hàng với nước lớn.

Tiêu Cảnh Lẫm bình thản, “Đông La đến tiến cống theo đúng quy củ, ta có lời khen tặng. Ta đã bảo Lễ bộ chuẩn bị lễ vật ban thưởng cho các ngươi. Người mang về cho quốc vương nước ngươi xem.”

Cao công công lập tức hiểu ý hô vang truyền người mang vào.

Lễ vật Vạn Lịch chuẩn bị đều là đồ thượng hạng, từ châu báu, san hô, lụa là, vàng bạc...mọi thứ đều sáng bóng đến lóa mắt. Số lượng còn cực kỳ nhiều mà chất lượng cũng đều là thượng phẩm, nhìn sơ qua cũng gấp ba lần đồ tiến cống của Đông La.

Xung quanh từ quan viên đến sứ đoàn Đông La đều hít một ngụm khí lạnh, không ngờ lễ vật lại quý giá đến nhường này.

Quan viên Vạn Lịch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hất mặt kiêu ngạo, Vạn Lịch quốc của bọn họ chính là giàu có đến phô trương đến như vậy đấy. Chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé mà đòi đứng ngang cơ với Vạn Lịch của bọn họ.

Đúng là không biết tự lượng sức.



Mấy năm nay dưới sự cai trị của Tiêu Cảnh Lẫm quốc lực hùng cường, quốc khổ có lúc nào là không đầy ắp.

Ngự sử đài còn nói thêm, “Sứ thần Đông La còn không mau tạ ơn. Chẳng lẽ thấy lễ vật đến kinh ngạc mất hồn sao?”

Sứ thần hoàn hồn, cố vớt vát lại thể diện, “Đa tạ Hoàng đế hậu đãi.”

Ngự sử đài hừ lạnh một cái, đúng là nhân mô cẩu dạng. Ai tinh mắt nhìn thoáng qua một chút cũng đủ hiểu trong xương cốt đang tính toán điều gì.

Tiêu Cảnh Lẫm thu hết mọi biểu cảm vào đáy mắt, nhếch miệng cười thầm, quý phi của hắn đúng là liệu sự như thần.

Chỉ là kịch hay còn ở phía sau, cứ từ từ mà thưởng thức.

Nghĩ đến Diệp Chi, tim của Tiêu Cảnh Lẫm lại như mềm đi mấy phần. Sáng nay lúc hắn tỉnh giấc lên triều nàng còn chưa thức giấc.

Theo lệ, mỗi khi Hoàng đế nghỉ lại thì sáng sớm phi tần phải dậy trước chuẩn bị sẵn mọi thứ để hầu hạ chu đáo. Chỉ là mấy tháng nay hắn nghỉ lại ở Hàm Phúc cung suốt, Diệp Chi được hắn chiều chuộng đã quen nên càng ngày càng lười biếng, hắn cũng không nỡ để nàng dậy sớm.

Tiêu Cảnh Lẫm nhủ thầm, lười biếng thì có sao.

Diệp Chi của hắn càng lười biếng thì càng đẹp.

Sáng nay lúc hắn lại gần hôn chào buổi sáng thì nàng còn vùng vằng chế hắn phiền phức. Bộ dạng mơ ngủ lúc đấy của nàng khiến hắn suýt thì muốn bỏ tất cả để làm hôn quân.



Sứ thần Đông La bị mất mặt cũng không bực tức, bọn họ còn có hậu chiêu ở phía sau.

“Thưa Hoàng đế bệ hạ, nước chúng thần có một đấu sĩ là A Đại luôn muốn tìm kiếm những nhân sĩ hào kiệt để thách đấu. Chi bằng nhân ngày hôm nay bệ hạ có thể cho tổ chức một trận thi đấu giao hữu để tăng tình giao hảo giữa hai quốc gia.”

Trải

qua một trận đánh phủ đầu vừa nãy thái độ của sứ thần cũng đã mềm mỏng thu liễm đi rất nhiều, chuyển từ xưng hô tôi sang thần.

Tiêu Cảnh Lẫm đã lường trước là bọn hắn sẽ muốn vớt vát tôn nghiêm, cũng không tỏ ra có chút nào khó xử.

“Được.”

“Trẫm thấy cũng hiếm có dịp nhân sĩ hai nước có dịp so tài với nhau, chẳng bằng tổ chức thêm vài trận đấu. Mỗi bên cử ba đại diện ra thi đấu, bên nào thắng hai trên ba trận thì sẽ được xem là bên thắng cuộc, các ngươi có ý kiến gì không?”

Sứ đoàn bên kia không nghĩ ngợi gì ngay lập tức đã đồng ý. Bọn họ không tin rằng có kẻ nào ở đây có thể thắng được đấu sĩ số một của bọn họ là A Đại. Kẻ duy nhất có thể đánh thắng được là tướng quân Lục Trạch Vũ đang ở biên cương. Bọn họ đã cho người theo dõi rất sát sao, hiện tại Lục Trạch Vũ không hề nhận được lệnh trở về triều.

Thi đấu ba trận cũng chẳng hề gì, bên bọn họ ngoài A Đại ra thì cũng còn nhiều người khác có thể ứng chiến.

Sứ đoàn Đông La nghĩ rằng bên Vạn Lịch hoàn toàn mù mờ về chiến lực của bọn họ. Đợi đấu xong ba trận thì sẽ để cho Vạn Lịch thua không còn mảnh giáp, tiện thể đè bẹp nhuệ khí.

Nghĩ đến đống vàng bạc châu báu Vạn Lịch ban thưởng lúc nãy, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy đều lóe lên tia tham lam.

Vạn Lịch giàu có đến như vậy, đất đai trù phú màu mỡ, đàn bà con gái người nào cũng đẹp. Nghe nói hậu cung của Tiêu Cảnh Lẫm mỗi người mỗi vẻ, ai ai cũng tuyệt sắc. Đợi đến khi quốc vương của bọn họ dẫn quân chinh chiến, chẳng phải tất cả sẽ đều thuộc về bọn chúng hay sao.

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận