Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 238: Chap 239




Bốn năm trước, khi ký vào thỏa thuận ly hôn, cô ra đi với bàn tay trắng. Cái gì cô cũng không lấy, nhưng chỉ mang chiếc nhẫn này theo mình. Suốt bốn năm qua, bất tri bất giác cô vẫn luôn mang nó bên cạnh. Còn tại sao cô lại .

mang theo như vậy, cô cũng không muốn mải miết đuổi theo tâm tư của mình. Có lẽ, mang nó theo để nhắc nhở bản thân, tình yêu là tai họa, đừng nên chạm vào, cũng đừng nên suy nghĩ đến nó.

- " Nếu anh nhớ không lầm, đây là nhẫn kết hôn của chúng ta, nó và chiếc trên tay anh là một đôi". Giọng anh vang lên từ đằng sau, hệt như âm thanh của ma quỷ.

Lạc Hiểu Nhiên nhíu mày, đưa tay muốn giật lại...

Anh thu tay về, cười, "Muốn lấy? Đáp ứng yêu cầu của anh, nó sẽ lập tức nằm trên tay em".

Anh nhấn mạnh lời nói, từng chữ từng chữ như những viên ngọc rơi vào tai cô: " anh cho em mười ngày để quyết định.".

-"Tôi sẽ không làm theo ý anh." Lạc Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy lòng mình càng lúc càng lạnh.

Hoắc Cao Lãng nở nụ cười: " sớm hay muộn em cũng phải trở về bên anh."

Lạc Hiểu Nhiên nghiến chặt răng, rất lâu sau, cô lạnh lùng buông lời, "Anh đúng là đồ điên!" Nói xong, cô lập tức đi ra khỏi phòng, cố sức đóng cửa thật mạnh.

Hoắc Cao Lãng không đuổi theo, chỉ nhìn bóng lưng cô rời đi càng lúc càng xa. Nụ cười trên môi anh dần biến mất. Đôi mắt sâu thẳm càng thêm tĩnh lặng, âm u như bóng đêm, khiến người khác ngạt thở đến chết...

Điện thoại trong túi quần reo lên, Hoắc Cao Lãng lấy ra xem rất nhanh liền tắt bỏ.

Lạc Hiểu Nhiên đi thẳng vào thang máy xuống trước phòng của David. Một y tá nhìn thấy cô liền hỏi thăm: " He-len, chị đã khoẻ chưa, chị tìm bác sĩ David".

- "Chị khoẻ rồi, anh ấy có ở trong phòng không em". Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười nói.

Y tá xem đồng hồ trên tay rồi nói: "vừa rồi có một ca cấp cứu nghiêm trọng, bác sĩ David vừa mới vào phòng phẫu thuật chưa được bao lâu, chắc phải lâu lắm mới ra"..

Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: "vậy chị vào trong chờ anh ấy".

- "Được, tạm biệt chị".



Lạc Hiểu Nhiên đẩy cửa bước vào, thân thuộc đi thẳng vào phòng nghỉ rửa mặt, cô ra sức tát nước lên mặt, một lúc mới ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

Bầu trời tối tăm đáng sợ, dù mở to hai mắt cô cũng không nhìn thấy chút ánh sáng nào, cô hít thở khó khăn, cả người cô không thế động đậy.

Âm thanh truyền đến bên tai cô chỉ còn là tiếng: " Lạc Hiểu Nhiên, em tỉnh lại, Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói không.".

Cô như một người chết đuối giữa biển nước, túm không được bất cứ khúc gỗ di động nào. Không biết qua bao lâu, cô mới được người khác cứu lên, sau đó, âm thanh xung quanh cô ít nhiều cũng giảm đi.

Rồi không biết khi nào, cô cảm giác cả người mình đau đớn. lạnh lẽo, tựa như từng tế bào trên cơ thể đều đang nứt toác, đau đến không thể không rên rỉ.

- "Lạc Hiểu Nhiên, em tỉnh lại. Nghe anh nói không. Lạc Hiểu Nhiên". Bên tai cô là giọng nói gấp gáp của một người đàn ông.

Cô hoảng hốt, muốn lên tiếng nhưng vô lực. Cô cố sức mở mắt lại thấy ngọn đèn sáng chói trên đỉnh đầu, từng ngọn từng ngọn hệt như dao nhỏ quẹt vết thương lên đôi đồng tử của cô. Cô mơ hồ nghe những người ở xung quanh nói chuyện, có người kêu cô, cô người gọi cô.

- " Con mẹ nó, anh làm gì cô ấy.. Trương..."

"A.." Lạc Hiểu Nhiên bất chợt tỉnh dậy từ ác mộng. Đôi mắt cô ngập tràn khủng hoảng và bất an, tóc trên trán ướt sũng mồ hôi lạnh bết vào hai bên má, cô thở hổn hển như một người bị chìm dưới nước đột nhiên được người cứu lên.Bốn năm qua, mỗi khi mệt mỏi nhất, ác mộng này đều giày vò cô. Cứ mỗi khi thức giấc, cô lại như vừa bước qua cái chết một lần.

Bất thình lình, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh bên trán cho cô. Lạc Hiểu Nhiên kinh hãi run rẩy, quay đầu qua nhìn. Nụ cười đàn ông hiền hậu chiếu vào mắt cô.

-"Lại nằm mơ?" Người đàn ông lo lắng nhìn cô, khẽ hỏi.

Trong lúc nhất thời, Lạc Hiểu Nhiên chưa kịp định thần nơi đây là đâu, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mắt.

Ánh nắng kéo bóng người đàn ông to lớn đó rất dài. Người đàn ông đó mặc áo blouse trắng tượng trưng cho chức vị bác sĩ trưởng khoa. Người đàn ông đó được bao bọc trong ánh mặt trời chói sáng, như nguồn sáng ấm áp hòa tan sương mù và lạnh lẽo từ sâu thẳm lòng cô. Mãi lâu sau, cô mới xoa nhẹ hai bên thái dương đau nhức, mệt mỏi nói: "Xin lỗi, em ngủ quên mất".

David cười, cầm khăn ấm vừa mới giặt nước ấm đưa cho cô: " anh phẫu thuật khá lâu, không phải lỗi do em".

Lạc Hiểu Nhiên đưa tay cầm lấy khăn, ánh mắt cô chợt dừng lại ở khoé miệng của anh: " môi anh có nặng lắm không, xin lỗi đã gây phiền phức cho anh rồi".

David bước lại xoa đầu cô, điềm đạm cười nói: "anh không sao, cứ để cho cậu ta bộc phát, bốn năm qua cậu ta đã luôn phải khống chế chính mình."



Lạc Hiểu Nhiên nghe vậy, sắc mặt thoáng lúng túng, nhìn David xin lỗi lần nữa: " chuyện để anh ấy biết anh là chồng em, xin lỗi vì đã không hỏi ý anh trước."

- "Ừm, nhưng mà, Helen, em vẫn quyết định như vậy sao."

Lòng Lạc Hiểu Nhiên căng thẳng, cười gượng: " không thì phải thế nào. Anh cũng không phải không biết, quãng thời gian đó em như thế nào."

Không khí trong phòng phút chốc ngưng trọng, chỉ còn nghe được tiếng thở của cả hai.

Lạc Hiểu Nhiên một lần nữa nằm xuống giường, co người lại đưa lưng về phía David.

Ánh mắt của David phức tạp nhìn lên bóng lưng gầy nhỏ của Lạc Hiểu Nhiên.

Năm một lúc, cô ngồi dậy bước xuống giường nhưng lại thoáng cảm thấy hoa mắt. Bàn tay đàn ông vội vàng đỡ lấy cô. Mùi nắng sớm trên áo blouse trắng nhẹ nhàng lấp đầy hô hấp của cô.

Cô ngẩng lên, anh cũng vừa vặn cúi xuống mải miết nhìn cô. Đôi mắt anh khiến cô không kịp né tránh, anh nhìn cô, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ che giấu.

-"Cám ơn anh. Em không sao." Cô chợt tránh anh, khẽ cười, dịu dàng mà xa cách.

Xấu hổ chiếm lấy bầu không khí trong phòng.

David cũng cảm giác được, nhưng chỉ thản nhiên cười: " đã đóng thì phải đóng cho đạt, đợi anh thay đồ chúng ta cùng đi ăn".

" Vâng, cám ơn anh". Lạc Hiểu Nhiên dịu dàng nói: "chuyện ở bệnh viện sau khi anh ấy về nước, em nghĩ chúng ta nên giải thích một chút.""Vì sao phải giải thích?" Anh luôn hiền hậu như nước, bàn tay anh kéo cô không làm đau cô nhưng cũng không để cô dễ dàng trốn tránh, "Nếu như anh nói với em, anh cũng có ý này thì sao?"Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên ngây ra, "David, em chưa bao giờ nghĩ đến việc này."

-"Anh biết." Ngữ khí David trở nên nghiêm túc, bàn tay anh chậm rãi hạ xuống đầu cô, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt nhẹ vào tóc cô rồi dừng lại ngay ớt, "Chính vì anh hiểu rõ em từng trải qua nổi đau thế nào, nên anh nguyện ý tiếp tục chờ đợi em."

Lạc Hiểu Nhiên nghẹn thở, đóng chặt hai mắt.

Từng cảnh từng cảnh đã qua lại xuất hiện trong đầu cô, khiến toàn thân cô lạnh run.

Chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ, ác mộng dằn vặt cô suốt bốn năm qua không chỉ đơn thuần là một giấc mơ, nó là sự thật đã từng xảy ra.

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận