Bốn giờ chiều, khi họ xuất hiện ở đầu thôn, chị Lâm đã ngóng sẵn ở cửa nhà trọ, vừa thấy người bèn tới gần hỏi han: “Ôi chao, cũng may đúng giờ, suýt nữa chị định lên núi tìm người rồi.”
Nhìn Ngô Ngu được cõng, chân còn quấn băng vải, chị hỏi: “Em bị ngã ư?”
Cô vâng dạ.
Chị Lâm theo họ vào nhà, dìu Ngô Ngu ngồi vào bàn: “Nghiêm trọng không? Có cần Tiểu Thu đưa em đến trạm y tế khám không?”
Tay Quý Thời Thu vặn nắp chai nước thoáng dừng, sau đó giơ lên uống.
Cô hời hợt: “Em không sao.” Nói xong đứng lên, thong dong đi vài bước, khá là vững vàng.
Khác hẳn người mềm oặt trên lưng Quý Thời Thu ban nãy.
Chị Lâm mắt chữ O mồm chữ A.
Quý Thời Thu cũng sửng sốt, ngậm nước trong miệng, mãi mới nuốt xuống.
Lên lầu, anh khó chịu ném balo xuống đất: “Cô luôn diễn như vậy ư?”
Ngô Ngu không đáp, tìm thuốc lá và bật lửa trong ngăn kéo.
Tách, ngọn lửa bập bùng, cô ngậm điếu thuốc rít một hơi, ngây thơ nói: “Tôi diễn cái gì. Cậu sờ cũng sờ, xem cũng xem, cuối cùng muốn cõng tôi. Đây là cậu chọn.”
Anh hết đường vặn lại.
Cô tựa lưng vào ghế, ung dung ngậm điếu thuốc, lấy từ trong balo một cuộn tiền, tháo dây chun đen ngoằng vào cổ tay rồi đưa tiền ra: “Chỗ này có một ngàn sáu, về Hoàn Bắc dư dả, cậu cầm lấy rồi bắt xe cút đi.”
Dứt lời, trong phòng im ắng hẳn.
Anh đứng xa xa nhìn cô, không nhận số tiền này, con ngươi tối sầm lại.
Ngô Ngu gảy tàn thuốc: “Cầm.”
Quý Thời Thu quay lưng ra ngoài, cô khẽ nhếch mày, không nghi ngờ, cũng không níu kéo.
Tiếng bước chân xuống cầu thang vội vã rồi biến mất. Xung quanh trở về yên tĩnh, Ngô Ngu ngồi đó, uể oải nghịch di động. Cô không mở khóa mà chỉ ngẩn người xem hình nền, tín hiệu góc trên bên phải hiện đầy vạch nhưng cô lại có cảm giác mất kết nối vừa quen vừa lạ, giống như một mình trở lại khe núi sâu thẳm, làm bạn với sự trống vắng. Cô từ từ hút hết điếu thuốc, định rút điếu thứ hai thì có tiếng lạch cạch, cửa bị đẩy ra, Quý Thời Thu đã bỏ đi lại quay về, trên tay xách túi đồ nhỏ.
Ngô Ngu thoáng kinh ngạc.
Chàng trai từng bước đi tới, đặt túi trước mặt cô.
Ngô Ngu mở. Bên trong là cồn iốt, bông gòn và băng dán cá nhân. Cô nhìn chằm chằm một lúc, khó hiểu: “Anh lấy đâu ra tiền?”
Quý Thời Thu: “Lấy chỗ chị Lâm.” Ngẫm nghĩ bèn đổi cách diễn đạt: “Mượn chị Lâm, tiền cô thanh toán trước.”
Ngô Ngu: “…”
Cô nhấc chân, tức giận đạp anh một cú.
Động tác của cô bất ngờ, dĩ nhiên Quý Thời Thu không tránh khỏi.
Anh cúi đầu phủi vết giày in rõ trên ống quần, khi ngẩng đầu lên, chân Ngô Dục lại đưa tới.
Cô giơ túi đồ ra: “Cậu bôi thuốc cho tôi.”
Quý Thời Thu hỏi: “Cô không có tay?”
Cô không trả lời, chỉ đẩy lọ cồn iốt xuống, mu bàn tay quét qua để nó lăn ra mép bàn.
Thấy nó sắp rơi, một bàn tay gầy guộc nhanh chóng đỡ lấy.
Chủ nhân bàn tay xụ mặt, uể oải giữ bắp chân bị thương của cô.
Anh nhẹ nhàng cởi miếng vải quấn tạm, lại gần kiểm tra vết thương.
Tiếp theo mở lọ cồn, đổ một ít vào nắp chai, thấm bông gòn rồi lau vết thương cẩn thận.
Để tiện thao tác, Quý Thời Thu ở tư thế nửa quỳ. Đôi mày rậm giấu trong tóc mái mang theo sự tỉ mỉ tập trung giống như một sợi dây chắc chắn khiến người ta muốn cắt đoạn.
Bụng Ngô Ngu nóng lên.
Trong khi miết hai đầu băng dán, ngón tay anh sượt qua bắp chân cô. Vết thương bị chạm đau, cô kìm lòng không đặng rên rỉ một tiếng.
Rất nhẹ, ngắn ngủi, nhưng đủ rõ ràng ở giữa hai người.
Quý Thời Thu dừng một chút, toan đứng dậy. Cùng lúc ấy, cô giơ một chân kia gác lên vai trái anh.
Anh giật mình ngẩng đầu, tình cờ đối mặt nơi nhạy cảm chính giữa.
Quý Thời Thu dời mắt.
Ngô Ngu bóp vai anh: “Sao lại quay về?”
Anh không trả lời, muốn đứng dậy tiếp.
Không ngờ một chân thon gầy có thể kìm chặt anh ở vị trí ban đầu: “Muốn ở lại thì phải có điều kiện.”
Quý Thời Thu phiền muộn thoát khỏi sự kìm hãm của cô, vừa đứng dậy đã bị Ngô Ngu túm chặt cánh tay. Cô mượn lực đứng dậy khỏi ghế, sáp vào anh, ngón trỏ mơn trớn nhân trung của anh như thể muốn mở một cánh cửa – đôi môi Quý Thời Thu. Chúng mím chặt theo thói quen, xương quai hàm khép kín thể hiện sự kiềm chế không hề cố ý. Từ ngày đầu tiên gặp anh, cô đã muốn đưa ngón tay vào trong để cánh môi ấy bao bọc.
Quý Thời Thu bạnh cằm: “Cô muốn gì?”
“Cái tôi muốn…” Ngô Ngu nhéo khóe miệng anh y trêu con nít: “Cậu sẽ làm chứ?”
Anh nín thở: “Cô dẫn tôi xuống núi chỉ vì chuyện này?”
Ngô Ngu: “Không thì sao.” Cô bước qua người anh, thái độ lạnh nhạt: “Cậu còn gì có thể cho tôi được nữa?”
Quý Thời Thu bị chọc tức, đuổi theo, đẩy cô trở lại giường.
…
Tình huống ngoài dự kiến, một ngày một đêm bôn ba leo núi chẳng khiến thể lực Quý Thời Thu suy giảm. Bỏ qua sự lỗ mãng trước kia, anh đã sớm thuận buồm xuôi gió, nắm trong tay cục diện. Mà Ngô Ngu chỉ có thể choàng cổ anh thở dốc.
Anh cúi người nhéo cằm cô, ép cô nhìn vào mắt mình: “Muốn thế này?”
“Làm cô như vậy?”
Lời cợt nhả không ai dạy cũng hiểu, tựa như liều thuốc trợ hứng, Ngô Ngu bị kích thích từ trong ra ngoài. Mấy năm nay, cô đã ‘tặng vé’ cho rất nhiều đàn ông nhưng cô chưa từng để ý, tiếng ngâm của cô là diễn kịch, tâm trạng của cô là ảo ảnh, linh hồn cô thoát xác ngắm nhìn bản thân mặc sức phóng túng, còn lấy làm thích thú. Quý Thời Thu thì khác, anh là người vừa bị kéo về cửa hồi sinh, trong cơ thể tích tụ ý muốn hủy hoại cùng sự mãnh liệt và nóng bỏng của tuổi trẻ. Mặc ai biến thành lọ cũng có thể điên đảo trong đó.
