Bên Thu – Thất Bảo Tô (END)

Chương Chương 11: Pha lê trong suốt




Ngô Ngu chờ rất lâu mà không nhận được đáp án từ chối hay đồng ý.

Im lặng một chốc, Quý Thời Thu nắm bàn tay cô áp lên mặt mình.

Ngô Ngu giãy giụa nhưng anh chẳng buông, còn nghiêng mặt hôn cổ tay cô, dần dà càng lúc càng càng mãnh liệt như muốn giải tỏa, nặng nề gấp gáp vừa hôn vừa cọ. Vị trí này có mạch đập, bên dưới là da mỏng manh là mạch máu chảy.

Hơi thở cô trở nên hỗn loạn.

So với va chạm mãnh liệt trước đó, bị hôn như vậy càng khiến cô động tình.

“Quý Thời Thu…” Cô gọi tên anh, giọng khàn khàn.

Chàng trai dừng lại, kéo cô vào lòng, gác cằm lên trán cô, chẳng hề nhúc nhích.

Ngô Ngu cho rằng anh ngủ gật, muốn ngẩng đầu xem lại nghe anh thấp giọng: “Tôi là người thứ mấy…”

Cô suy ngẫm: “Chưa từng đếm.”

Anh cúi đầu, môi nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô: “Những người trước đó thì sao?”

Cô nửa đùa: “Chết thê thảm.”

Nghe vậy, Quý Thời Thu cười một tiếng sâu xa.

Cô ngước mắt: “Sao, cậu cảm thấy tôi đang bịa chuyện?”

Anh đáp: “Không.”

Dĩ nhiên anh không nghĩ cô khoác lác. Cô gái trước mắt là hoàng hậu áo đen và phù thủy, hai ngày trước, anh có vô số cơ hội rời khỏi nơi đây, rời khỏi thôn làng bị sắc thu bao phủ, rời khỏi thế giới không có chỗ đi cũng không đường quay về, nhưng ma xui quỷ khiến lại bị cô mê hoặc.

Ngô Ngu thấy anh lại im lặng: “Cậu sợ?”

Quý Thời Thu: “Sợ cái gì?”

Ngô Ngu: “Sợ tham gia trò mạo hiểm của tôi.”

Anh hiếm khi nhếch miệng: “Không sợ. Dù sao tôi đã chết một lần rồi.”

Cô giật mình vì Quý Thời Thu gần trong gang tấc. Anh cười vô cùng trong sáng, lần đầu tiên toát vẻ sự ngây thơ đặc trưng của thiếu niên trước mặt cô, có dũng khí đội trời đạp đất lại có chút đơn giản vô tâm.

Anh giống như một mảnh thủy tinh trong suốt bị mắc vỏ đạn, đầy vết nứt mà vẫn vẹn nguyên.

Ngô Ngu gãi cằm anh: “Chết được một lần thì giỏi lắm sao?”

Tính hơn thua theo sau mà đến: “Có ai chưa từng chết?”

Cô điều chỉnh tư thế ngủ, gối lên cánh tay mình: “Con người vốn liên tục chết đi, giết chết bản thân mình trong quá khứ ở mặt tinh thần, hết lần này đến lần khác, cho đến khi tuổi già hay bệnh tật thật sự cướp đi thân thể mình.”

Quý Thời Thu vuốt ve mái tóc xõa trên tay cô: “Trước kia cô từng nghĩ đến cái chết ư?”

Ngô Ngu cười khẽ: “Rất nhiều lần.”

Anh sửng sốt: “Tại sao?”

Cô hỏi vặn: “Còn cậu, vì sao cậu muốn chết?”

Quý Thời Thu đáp: “Không tìm thấy ý nghĩa cuộc sống nữa.”

Cô tiếp: “Cái này rộng quá, ý nghĩa cuộc sống.. Ý nghĩa cuộc sống là gì?”

“Mục tiêu… ?” Quý Thời Thu không thể tóm tắt hay miêu tả rõ ràng nhưng tâm trạng anh bỗng sa sút hẳn: “Tôi muốn đưa mẹ tôi đi khám, muốn dẫn bà du sơn ngoạn thủy, đáng tiếc chưa kịp.”

Ngô Ngu nhếch miệng: “Cậu yêu mẹ mình lắm nhỉ?”

“Cô không thương ư?”

“Tôi chỉ muốn giết bà ấy.”

Quý Thời Thu bất ngờ nhìn cô.

Ngô Ngu ngồi dậy, sờ hộp thuốc lá và bật lửa trên tủ đầu giường, châm lửa rít một hơi: “Nhưng tôi biết tôi không làm được…”

Khói trắng làm nhòe mặt cô gái: “Chắc cậu đã học tiểu học rồi phải không?”

“Ừ.”

“Các bạn nữ lớp cậu dậy thì vào năm mấy?”

Quý Thời Thu ngơ ngác: “Không để ý.”

“Anh lại để ý tôi rất rõ ràng.” Ngô Ngu ‘ồ’ lên, ra chiều ẩn ý: “Lớp 5 tôi bắt đầu dậy thì, không ai nói với tôi có mấy thứ như nội y, mùa hè tôi mặc quần áo cũ chật chội, bó sát vào người, mẹ tôi trông thấy bèn tát một cái thật mạnh, mắng tôi vô liêm sỉ.”

“Một lần khác, mẹ tôi đi đánh bài, em trai tôi ngủ, tôi ở trong phòng làm bài tập, cha dượng ngồi cạnh bảo rằng muốn hướng dẫn tôi. Khi tôi đọc đề bài, ông ta đặt tay lên vai tôi.” Ngô Ngu cắn điếu thuốc, nhẹ nhàng xoa vai làm mẫu: “Cứ nắn thế này rồi men xuống dưới xương quai xanh của tôi.”

“Cậu đoán sau đó thì sao?”

“Mặc cả người run rẩy nhưng không biết dũng khí ở đâu ra, tôi lấy con dao đa năng từ trong hộp bút chì rạch một đường, mắt nhìn chằm chằm câu hỏi trong sách, cảnh cáo ông ta buông tay.”

“Ông ta sợ hãi, nói đống lời tục tĩu rồi sập cửa ra ngoài, còn tôi… đến giờ vẫn nhớ đề bài kia: Cắt một khối trụ thép dài 1 mét thành ba đoạn, diện tích bề mặt tăng thêm 7,16 decimet vuông. Hãy tính thể tích khối trụ thép này.”

Giọng Ngô Ngu bình tĩnh, tưởng chừng người trong câu chuyện không phải cô mà chỉ là thuật lại một cuốn tiểu thuyết thê thảm cô đã đọc: “Khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy mình giống như khối thép bị cắt làm đôi vậy.”

Người bên cạnh không có động tĩnh, cô nghi hoặc quay đầu, chỉ tay trêu chọc: “Cậu chú ý biểu cảm của mình đi.”

Quý Thời Thu không nghe lọt tai mà đắm chìm trong đó, nghiến răng nghiến lợi, khi bừng tỉnh thì hai gò má đều đau.

Ngô Ngu dụi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn: “Tôi vẫn còn 800 chuyện xưa tương tự, chuyên dùng để lừa đàn ông.”

Quý Thời Thu không tiếp lời, chỉ đọc vài chữ số: “17,9.”

Ngô Ngu: “Hả?”

Anh giải thích: “Thể tích là 17,9 decimet khối.”

Ngô Ngu sững sờ chớp mắt vài cái rồi đẩy vai anh: “Xem cậu làm được gì, người ta kể chuyện, cậu lại ở đó tính nhẩm?”

Quý Thời Thu kéo cô đến trước mặt mình, ôm chặt không cho cô cử động: “Chỉ là bài toán tiểu học, có gì mà làm được hay không.”

Ngô Ngu ghé vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh, không khỏi bật cười: “Được, vậy cậu tính thử xem bao giờ Quý Thời Thu mới bị tôi lừa tới tay?”

Trên đầu thoáng yên lặng, anh đáp hai chữ: “Bây giờ.”


Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận