Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 1352: Cho nên




Đúng như dự đoán, lão đại Pháp sư sau khi hồi phục lại tinh thần, giơ cao thanh quải trượng trong tay, chỉ thẳng vào Giang Nguyên, sau đó quơ chân múa tay la mắng.

- Chậc chậc, lão già này còn dám phách lối.

Mọi người chỉ nghe Trưởng phòng Giang thẹn quá hóa giận mắng lại một câu, rồi lại bla bla với lão dế nhũi kia.

Thoáng chốc, cả hai bên mắng nước miếng văng tung tóe. Toàn trường đều là tiếng mắng chửi nhau. Người bên cạnh chỉ biết giơ mắt nhìn, căn bản chen miệng vào không lọt.

Bên kia thì tot rồi. Tuy chen mieng khong lot nhung tổng vẫn còn nghe hiểu hai người đang nói gì, còn người của Thiên Y Viện thì hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, không biết Trưởng phòng Giang đang ồn ào cái gì.

Nhưng nhìn tình huống trước mắt, mọi người cung thoang yen tam một chút. Hai người dường như không có ý định động thủ, chỉ mắng chửi nhau mà thôi. Hơn nữa, nhìn biểu hiện, ban đầu Trưởng phòng Giang nói không trôi, nhưng càng về sau nói lại càng thuận miệng, không hề rơi xuống thế hạ phong.

- Ai cha, tôi nhớ ra rồi. Trong tài liệu có ghi lại, bộ lạc phù thủy dường như rất thích mắng người. Thông qua miệng lưỡi để nói phải trái.

Một tiên sinh ngoại viện thấp giọng nói.

Những người bên cạnh nghe xong đều ngạc nhiên. Lý Minh vội vàng hỏi:

- Lỗ tiên sinh, rốt cuộc là thật hay giả vậy?

- Đương nhiên là thật. Tôi đã xem qua tài liệu ghi lại, trong các bộ lạc phù thủy, để giải quyết tranh chấp, bọn họ thường sử dụng phương thức này. Bên nào thắng sẽ tránh được chiến tranh bùng nổ. Tình huống giết địch ba ngàn tự tổn tám trăm sẽ không xuất hiện.

- Hơn nữa, nghe nói người nào mắng thắng, Tổ linh sẽ càng thích. Vạn nhất đối thủ không phục, uy lực thi thuật bùng nổ sẽ càng mạnh.

Sắc mặt Lỗ tiên sinh quái lạ nói:

- Cho nên, tất cả các bộ lạc phù thủy đều thích làm như vậy.

- Đúng là có ghi chép như thế.

Mọi người gật đầu. Khó trách Giang Nguyên vừa lên tiếng, mặc cho hai bên tranh cãi như thế nào, người của bên kia cũng không chen miệng vào. Thì ra là có chuyện như vậy.

Mọi người nghĩ như thế, guơng mat lien hiện lên sự hưng phan, nắm chặt nắm tay cổ vũ cho Giang Nguyên. Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta. Nếu không cần động đến nắm đấm để giải quyết, vậy thì tốt quá rồi. Chẳng qua mọi người không biết tại sao Trưởng phòng Giang lại biết tiếng thổ ngữ, hơn nữa còn biết đến quy củ này?

- Phù phù, chết khát mất.

Đang mắng, Giang Nguyên đột nhiên ngưng lại, thở hổn hển, sau đó cười hắc hắc nói.

- Cho tôi chai nước thấm giọng với. Hôm nay, như thế nào cũng phải đánh ngã lão già này.

- Vâng, vâng.

Trong lều vải cách đó không xa lập tức có cao thủ gật đầu đáp lời, như một làn khói cầm chai nước đến cho Giang Nguyên, hưng phấn nói:

- Trưởng phòng, cậu uống nhanh lên, cố gắng đánh ngã lão già này, không thể yếu đi khí thế.

Nhận lấy chai nước, Giang Nguyên uống mấy hớp, sau đó như thần khí sống dậy, tiếp tục mắng chửi.

Đáng thương cho lão già quê mùa, ban đầu còn chiếm thế thượng phong, về sau Giang Nguyên nói càng lúc càng lưu loát, liền gặp khó khăn trong việc đánh tay đôi với Giang Nguyên. Dần dần bắt đầu khô miệng khô lưỡi. Bên kia Giang Nguyên có nước thấm giọng, càng mắng càng có tinh thần.

Đám tiểu thổ dân đi theo, sắc mặt tên nào vốn đã đen bây giờ lại càng đen hơn. Bọn họ làm sao biết đến nơi này sẽ diễn ra mắng chiến. Vốn chỉ cho rằng đến đây để dạy cho đám lưu manh ngoại bang một bài học, căn bản không chuẩn bị nước trước. Mắt thấy Pháp sư đại nhân sắp rơi vào thế hạ phong, người nào cũng thất khiếu bốc khói.


Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận