- Giang huynh đúng là tin tức linh thông.
- Haha, nào có. Tôi bất quá chỉ là suy đoán mà thôi.
Giang Nguyệt Minh cười một tiếng, tiếp tục nói:
- Nhưng đối với Giang huynh, tôi cũng đã chu ý từ lau. Gia nhap Thiên Y Viện mới được hai năm, nhưng một đường leo lên nhanh chóng. Không nói đến vai trò đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, nhưng một bước bước vào Thiên giai, giết chết Bá tước Huyết tộc. Chuyện này quả thật rất kinh người, tôi làm sao mà không chú ý được?
Giang Nguyên khẽ mỉm cười, nhìn Giang Nguyệt Minh nói:
- Giang huynh cũng là người phi phàm. Có thể rõ ràng tình huống của Thiên Y Viện chúng tôi, nhất định cũng không phải là người tầm thường. Nhưng tại sao tôi chưa từng nghe qua tên của Giang huynh?
- Haha, tôi thường xuyên ở nước ngoài, nhưng trưởng bối của gia tộc rất thân thiết với Thiên Y Viện.
Giang Nguyệt Minh cười, lảng sang chuyện khác, nhìn hai cô gái bên cạnh,
nói:
Giang huynh ngược lại rất có phúc, có hai vị tuyệt sắc giai nhân làm bạn, khiến cho tôi bội phục rất nhiều.
- Nào có. Giai nhân bên cạnh Giang huynh nhất định là nhiều như lông trâu.
Tùy ý tán gẫu vài câu, Giang Nguyệt Minh nhìn Giang Nguyên một cái thật sâu, sau đó từ giã rời đi, khiến cho không ít nữ du khách đang nhìn chẳm chằm bên cạnh không khỏi thất vọng.
Thấy Giang Nguyệt Minh đã rời đi, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt mới ôm Tiểu Bảo bước đến, ngồi xuống bên cạnh.
- Giang Nguyên, anh có phát hiện ra không?
Nhìn theo bóng lưng của Giang Nguyệt Minh, mang theo chút tò mò, Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Nguyên, nói:
- Anh và anh ta rất giống nhau.
- Rất giống?
Giang Nguyên ngẩn người.
- Đúng, rất giống, đặc biệt là khi hai người cười, cái miệng giống nhau như đúc. Nhưng điểm khác biệt là người kia cười khoe khoang quá nhiều, còn anh thì nhu hòa hơn.
Phan Hiểu Hiểu cau mày suy nghĩ một chút, sau đó quay sang nhìn Tuyên Tử Nguyệt, đẩy Tuyên Tử Nguyệt một cái:
- Tử Nguyệt, cô cảm thấy thế nào?
- Ừ, đúng là có chút giống. Mắt mũi đều giống. Chẳng qua cho người ta cảm giác bất đồng chính là ...
Nghe Phan Hiểu Hiểu nhắc đến, Tuyên Tử Nguyệt suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Vẫn là Hiểu Hiểu tinh mắt, Giang Nguyên dễ nhìn hơn.
- Haha, hai người đúng là càng lúc càng biết nói chuyện.
Giang Nguyên ôm lấy Tiểu Bảo, hôn lên má cậu bé một cái, sau đó nhìn chung quanh, cười nói:
- Cũng chỉ có hai người mới cho là như vậy, còn những người khác kìa, người ta vừa đi thì đã hồn phiêu phách lạc.
Phan Hiểu Hiểu đảo mắt nhìn bốn phía, bĩu môi nói:
- Nông cạn!
Ôm Tiểu Bảo, chậm rãi men theo bờ sông trở về, bước chân Giang Nguyên vẫn tùy ý, nhưng trong lòng lại gợn sóng.
Hắn không dám chắc đối phương có nhận ra là hắn đã biết thân phận của đối phương hay không, nhưng y đã dám trắng trợn trò chuyện với hắn như vậy, điều này nói rõ Tuyệt Y Đường của bọn họ cũng không quá mức kiêng ky Thiên Y Viện.
Nếu không, làm sao lại tùy ý như thế?
Điều càng làm cho hắn có chút kỳ quái chính là, theo như lời của Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, đối phương dường như có chút giống hắn. Hơn nữa cảm giác đối với đối phương cũng rất kỳ quái, giống như là đã quen biết từ lâu.
