Chương 1530
Một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.
“Mẹ!” Trông thấy Tô Lam vào, bé cưng lập tức hô lên.
Tô Lam chạy đến bên con trai, “Nhớ mẹ đúng không? Mẹ về với con rồi đây!”
Bé cưng rúc vào lòng Tô Lam một lát rồi chạy đi chơi đồ chơi, cậu bé không phải đứa trẻ có kiên nhẫn.
Tô Lam chọc chọc vào lưng Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn không để ý tới cô.
“Anh còn giận hả? Em chỉ đến bệnh viện thăm Tiểu Thất thôi mà?”
“Con trai mình còn chưa có tên mà em đã đặt tên cho con trai người khác rồi!”
Quan Triều Viễn nói với giọng bực bội.
“Có phải em đặt đâu, là mẹ người ta đặt đấy chứ, hơn nữa, chồng em giỏi như vậy cần gì em phải đặt tên!”
“Đừng có mà nịnh hót!”
Tô Lam kéo tay Quan Triều Viễn khoác lên vai mình, “Đã mấy ngày anh không ôm em rồi, mau ôm em một cái đi.”
“Không ôm!”
“Ôm một cái đi mà.”
Quan Triều Viễn miệng nói không ôm nhưng lại ôm chặt Tô Lam vào lòng.
“Chồng ơi em nhớ anh.”
“Nhớ anh mà còn không mau về nhà! Chỉ biết chạy lung tung bên ngoài, chỉ biết suy nghĩ cho người khác thôi!” Quan Triều Viễn tỏ ra bất mãn.
“Em sai rồi được chưa.”
“Có chịu phạt không?”
“Chịu!”
“Thế còn tạm được.”
“Nhưng chồng ơi, rõ ràng anh biết trên người em có chứng cứ mà sao không lấy ra sớm hơn, còn để em ở đồn cảnh sát mấy ngày?”
Tô Lam cũng thầm bội phục Quan Triều Viễn, hôm tổ chức tiệc sinh nhật, Quan Triều Viễn gắn camera mini lên người Tô Lam mà cô không hề hay biết.
“Anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, lúc đầu muốn để em ở đó mấy ngày để xem tình hình bên ngoài thế nào, nhưng về sau…”
Anh thật sự không đành lòng để Tô Lam chịu khổ trong đó, với cả vì anh nhớ vợ mình quá cho nên vội vàng tung ra chứng cứ.
“Anh cũng thấy lạ lắm đúng không? Em cũng thấy vậy, nhất là sau khi bác sĩ Chung nói với em những lời đó.”
