Triệu Băng Linh nhìn thấy Tần Khải thực sự định ra tay thì nhất thời đứng sững ra, không biết phải làm gì.
Hành động của Tân Khải ngay lập tức khiến Lý Tiếu Lai tức giận, hắn ta hét vào mặt Triệu Băng Linh: "Con đàn bà khốn nạn, rượu mừng không uống lại uống rượu phạt! Cô nghĩ hắn ta có thể cứu cô sao, mơ đi! Còn thằng khốn nhà quê ngu ngốc, nếu mày còn không cút ra ngoài thì tao sẽ phế chân tay mày!"
"Ø? Nói vậy mà nghe được à? Đây là vợ tôi, tôi không cứu cô ấy thì cứu ai. Tôi thấy nhà họ Lý các người không chỉ nhân phẩm tồi tàn mà não còn khuyết nữa".
Tân Khải nheo mắt cười nhạt, vẻ mặt vẫn vô cùng ung dung.
“Mày... mày!” Lý Tiếu Lai tức giận đến đỏ bừng mặt, trên trán nổi gân xanh.
Cả Triệu Hoành Quang và Lưu Hiểu Vi đều vô cùng sợ hãi.
Cặp vợ chồng ngã trên mặt đất thậm chí còn không dám đứng dậy, vội vã trốn ra xa vì sợ bị Tân Khải làm liên lụy.
Người nhà họ Lý cũng há hốc mồm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dám nói chuyện với Lý Tiếu Lai như thế này, bao nhiêu năm nay ở vùng Đông Hải này chỉ có mình Tân Khải này.
Một khi cậu chủ Lý đã tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ngay cả người nhà họ Lý cũng im lặng không dám can thiệp.
"Mày cái gì mà mày? Ngay cả khi anh thấy tôi nói đúng quá thì cũng không cần phải hưởng ứng nhiệt tình như vậy đâu", Tân Khải như thể không thấy cơn thịnh nộ của Lý Tiếu Lai, vui vẻ cười nói.
"Mẹ kiếp! Mày chết chắc rồi, cho dù là chúa trời tới đây cũng cứu không được mày!"
Lý Tiếu Lai đập bàn một cái, cơ mặt co giật vì tức giận, liên tục gầm lên.
Người nhà họ Lý đang đứng từ xa quan sát sợ hãi lùi lại nửa bước.
