Tam Thư Lý Phạm Trần

Chương 12




gia đình Tang

Tầm trưa, nó vừa học xong tiết năm trên trường liền chạy thẳng về nhà nhỏ Dương xem tình hình của hai con mẻ có còn thở nữa hay không. Chưa vô nhà được ba bước đã nghe thấy mùi khen khét, khói đen bốc lên đến lạ thường. Lý nào hai con bạn đang mệt vẫn có thể xuống giường chạy xuống bếp tự nấu ăn được.

Nó nghi ngờ có người thứ ba tồn tại trong căn nhà này đang ở trong bếp. Mùi khét này cũng là thành quả của người đó làm ra cả.

Thì bởi nhỏ Dương có nói trước khi nhậu là ba mẹ nhỏ sẽ ở lại nhà dì dượng khoảng hai hay ba ngày gì đó mới về. Về đó chúc mừng cho cháu xong, tiện thể ba mẹ ở lại với ngoại vài hôm, dù sao cũng lâu rồi chưa về thăm bà.

Tang, nó bước lớn về phía nhà bếp, trông nó có vẻ gấp gáp vội vàng. Đến cửa, sự nghi ngờ của nó đã đúng. Người đang đứng bếp là anh Cam, với những hồi ức tuổi thơ. Nó thừa biết người đứng bếp mà là anh Cam chắc chắn hậu quả thực sự khó lường trước được.

Thấy Tang đứng ngoài cửa anh Cam như bất giác đứng bất động. Tay không dám đụng một thứ gì khác ngoài đan chặt vào nhau, và tỏ vẻ mình rất chi là vô tội vạ. Nó tiến đến căn bếp, thẳng tay tắt ngay cái thứ đang bốc lên một ngọn lửa to trên bàn, mà anh Cam vẫn dửng dưng nấu như không có gì xảy ra cả.

“Anh nấu gì thế?”- Tang hỏi anh.

Biết nó đang giận anh lắm, giọng điệu như thay đổi hẳn làm anh có chút do dự khi trả lời.

“Anh thấy trên mạng người ta hay đảo đảo, lửa lóe lên xèo xèo cũng hay hay-”

Chưa hết câu, Tang nó đã lớn tiếng quát lại: “Anh có mà đang định đốt nhà Dương thì có?! Không phải anh định nấu cháo hả, vậy sao lại có ‘đảo đảo’, ‘lửa lóe lên xèo xèo’?!”

Như được giác ngộ lý thuyết cơ bản, anh Cam tỉnh ngộ hẳn ra. Đầu cụp xuống, miệng lí dí xin lỗi vì đã đụng vào bếp. Tang nghe lọt, nhưng nó vẫn chưa nguôi giận. Giận dữ giật lấy cái tạp dề, dọn lại căn bếp sạch sẽ rồi mới bắt tay vào nấu ăn cho hai con mẻ đang nằm liệt giường trên nhà.

Nấu xong anh Cam định dành phần đưa đồ ăn lên phòng phụ Tang, cũng có một phần ý định muốn Tang nguôi giận. Trái với suy nghĩ đơn giản của anh Cam, nó không thèm liếc đến anh dù là một giây.

Nó bảo: “Phần của anh ở trong bếp, ăn xong anh có thể nghỉ ngơi. Anh đã trễ chuyến rồi nhỉ? Vậy kể từ bây giờ đến khi anh lên xe thì đừng bao giờ xuống bếp, hoặc có thể gọi đồ ăn ngoài”

Lời Tang nói anh Cam nghe đã thấu. Tay buông, chân lùi, ngoan ngoãn nghe lời tâm can như thỏa mãn đôi phần. Nhưng Tang không thể hiện ra ngoài, kẻo lại hỏng hết ‘lệnh vừa ban’ suy tính của nó là muốn anh Cam không vào bếp.

Hoặc đụng vào bếp, từ giờ đến ngày kia, cái ngày mà có chuyến mới anh Cam mới có thể lên đường đi làm. Phải đảm bảo rằng sự sống còn của ba người Dương Hiền anh Cam phải đặt lên hàng đầu. Đến khi nào ba mẹ Dương về, anh Cam lên xe thì Tang mới có thể về nhà một cách bình thản, không lo sợ gì.

Tối đó Tang gọi hỏi mẹ có thể ở lại nhà Dương được không. Không hẳn là ăn nhờ ở đậu nhà nhỏ, mà là có về nhà tắm rửa soạn sửa rồi. Nhưng khi đó mẹ vẫn chưa về nên giờ nó mới gọi hỏi điện hỏi mẹ nó.

Tính ra trong hoàn cảnh của cả ba đứa bạn, có mình Tang là hơi khác. Ba mẹ Tang li hôn khi Tang mới lên năm, lí do là cả hai ‘không hợp’ sau này Tang lên cấp hai. Được hay cả ba lẫn mẹ Tang đang có ý định tái hôn với một người khác.

Ba Tang có người phụ nữ khác khoảng sau khi li hôn mẹ Tang được một năm, còn mẹ Tang chỉ mới cặp kè với một người đàn ông và có ý định kết hôn sau một năm tìm hiểu.

Năm Tang lên lớp sáu, cùng một năm nó đã phải dự tận hai cái đám cưới của ba và mẹ nó. Hiện tại nó ở với mẹ nhưng lại hay có dịp nghỉ lễ là sẽ đi chơi, đến gặp ba nó. Ba và mẹ kế lại có một đứa con khác, tên Lý Tang Kỳ con riêng của mẹ kế, cậu nhóc nhỏ hơn Tang mười hai tuổi, đồng nghĩa với việc Tang lớp sáu là cậu nhóc mới một tuổi. Tên đệm của con trai mẹ kế lại vô tình trùng với tên thật của Tang. Họ của cậu nhóc cũng đã được chỉnh sửa lại vì mẹ kế Tang là mẹ đơn thân, không chồng có con.

Còn mẹ Tang lại có một người đàn ông khác, ông ta cũng có con riêng. Tên Đô Lâm Vương, lớn hơn Tang một tuổi. Dù ở với mẹ cơ mà nó ít khi gặp mẹ nó lắm. Thường thì mẹ nó hay ở nhà ba kế hơn là ở với nó. Khi mới kết hơn với mẹ Tang, ông ta đã mở ý muốn kết thân với Tang nhưng bất thành.

Chẳng đành nó còn chưa được gặp anh trai riêng của ba kế, nó chỉ được nghe từ mẹ kể lại. Mẹ vốn hay kể về ông ta, Tang nghĩ ông ta cũng tốt, gặp rồi mới biết ông ta tốt thật. Tính tình ông ta giống y như những gì mẹ kể cho nó nghe bữa trước.

Ngoài mặt cười nói dễ thương, tận sâu bên trong lòng nó vẫn chất chứa một cảm giác xa lạ. Nó không thích ở một nhà với ba kế, hay cũng như là mẹ kế. Nó thích gặp em trai nó là Lý Tang Kỳ, nó lại không thích anh trai nó là Đô Lâm Vương, đơn giản là vì nó chưa gặp nên chưa có cảm tình.

Đến tận năm lớp mười một nó cũng chưa một lần gặp được cái tên mà mẹ và ba kế nói là ‘anh trai’ nó.

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận