Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 261




Xe dừng lại ở một khách sạn cao cấp, Hoắc Cao Lãng liền bước xuống xe nắm tay kéo Lạc Hiểu Nhiên ra.

Lạc Hiểu Nhiên giãy giụa: “ Buông tôi ra đến đây làm gì”.

Hoắc Cao Lãng không quan tâm vừa lôi vừa kéo cô vào bên trong.

Vừa vào phòng, ánh mắt Hoắc Cao Lãng di chuyển, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Lạc Hiểu Nhiên, một tay kia vòng qua giữ gáy cô kéo cả người cô vào trong ngực mình. Phòng tổng thống đắt tiền, không gian rất lớn cho nên Lạc Hiểu Nhiên có giãy giụa thế nào khi môi anh tiến sát vào môi cô cũng không có chút nào là không thoải mái.

Lạc Hiểu Nhiên không ngờ anh lại đột nhiên hôn mình, có điều chốc lát sau liền giãy giụa muốn đẩy anh ra, giọng đứt quãng mơ hồ: “Buông ra... anh... Hoắc Cao Lãng... Đừng... Ghét anh...

-“Anh muốn nói cho em, anh là người đàn ông của em”.

Hoắc Cao Lãng áp vào môi mọng đỏ của cô, một chút một chút, vô cùng kiên nhẫn vờn môi của cô. Ánh mắt vốn bình tĩnh khi ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, trong nháy mắt trở nên âm trầm mấy phần.

Mỗi lần nữa đặt lên, lần này hôn triền miên mang theo dụ dỗ. Hoắc Cao Lãng hiểu rõ người phụ nữ trong ngực, tính khí cô rất quật cường cho nên bây giờ muốn cô cam tâm tình nguyện căn bản là không thể. Anh vốn định để cô ăn một chút gì rồi sau đó mang cô trở về khách sạn của mình nhưng chưa được nửa đường cô đã quậy phá, nếu cô không chịu phối hợp thì anh cảm thấy xử tử tại chỗ cũng không tệ.

Lạc Hiểu Nhiên bị anh hôn thở hồng hộc, khi đàn ông có chủ ý chinh phục phụ nữ thì kỹ xảo có thể khiến cô ý loạn tình mê dễ như trở bàn tay. Mà anh là người đàn ông quen thuộc nhất những điểm nhạy cảm trên người cô.

Cô không muốn như vậy, cô không muốn để anh được như ý, có một tiếng nói ở chỗ sâu trong linh hồn cô không ngừng kêu, không muốn... không thể... Mày đừng để bị anh ta lừa...

Nhưng thân thể này của cô thật đã sớm đầu hàng, đối với sự đụng chạm của anh quá có cảm giác.



Lạc Hiểu Nhiên miệng la hét không muốn nhưng thân thể lại bị anh kích thích nhạy cảm, cô thậm chí có chút không kìm hãm được muốn phối hợp với động tác của anh. Dĩ nhiên những thứ này giống như bản năng vậy.

Hôm sau.

Lúc Lạc Hiểu Nhiên tỉnh lại đã là buổi trưa. Thân thể đau nhức giống như bị xe cán qua, xương cốt toàn thân giống như giải tán hết, nhớ tới sự điên cuồng tối qua mặt cô bỗng nhiên nóng hừng hực.

Nhìn một vòng không thấy Hoắc Cao Lãng đâu. Cô nhớ hôm qua bị Hoắc Cao Lãng cưỡng ép vào phòng, anh trước trước sau sau hành hạ đến khi rốt cuộc không chống cự được sự cuồng dã của anh mà hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại cô nhớ mình đã ở trên giường, Hoắc Cao Lãng còn đang cúi trên người cô, cô mệt tới mức ngay cả sức mở mí mắt cũng không có, đại khái chỉ vùng vẫy mấy cái, cuối cùng cũng để mặc anh.

Cô không biết rốt cuộc mình đã bị anh vần vũ bao lâu, nhưng bây giờ vên chăn lên liền thấy khắp người đều là vết hôn, dấu vết mập mờ kia nhắc nhở cô tối ngày hôm qua rốt cuộc có bao nhiêu điên cuồng.

Hít sâu một hơi, Lạc Hiểu Nhiên kéo chăn ra, hai chân vừa chạm đất muốn đứng dậy nhưng người choáng một cái, suýt chút nữa đứng không vững.

“ Suýt”

Lạc Hiểu Nhiên một tay tì vào tủ đầu giường một tay đè vào hông của mình, huyệt Thái Dương đột nhiên giật giật đau nhức.

Tên khốn kiếp Hoắc Cao Lãng, nếu như anh ta bây giờ ở trước mặt nhất định cô sẽ không bỏ qua!

Anh ta dựa vào cái gì mà đối với cô như vậy? Làm một lần chưa đủ, hai lần chưa đủ mà vần vũ cô cả đêm, thân thể cô... làm bằng sắt sao?

Nhưng suy nghĩ một chút, anh điên cuồng muốn cô như vậy có phải là do... bốn năm qua như lời anh nói không chạm vào phụ nữ khác?

Suy nghĩ này chợt lóe qua đầu, Lạc Hiểu Nhiên không nhịn được chửi mình bị thần kinh.



Anh ta có chạm vào người phụ nữ khác thì có quan hệ với cô hay sao? Cô quay về cũng không phải để nối lại tiền duyên, anh ta đã kết hôn rồi, cùng với cô chính là mỗi người một thế giới. Mọi thứ tối hôm qua coi như là một sai lầm, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa!

Lạc Hiểu Nhiên lớn tiếng tự nói với mình, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa!

Trong khách sạn không có quần áo cho cô, ở thành phố D này ngoại trừ Lưu Mẫn và Lưu Hiểu thì cô không quen ai... Dĩ nhiên cô không thể nhờ họ mang tới...

Lạc Hiểu Nhiên nhức đầu sắp vỡ, cô tùy tiện cầm một chiếc áo choàng tắm khoác vào người, cột thật chắc đai ở lưng, lúc này mới kéo thân thể mệt mỏi đi về phía phòng vệ sinh.

Rửa mặt đơn giản một chút, nhìn vào những nơi lộ ra trên người mình đều là những vết màu sắc mập mờ, Lạc Hiểu Nhiên tức giận cởi áo choàng ra, đứng tắm nước nóng.

Phòng Tổng thống lớn như vậy cũng đã sớm không thấy bóng dáng Hoắc Cao Lãng khiến cô không có chỗ phát tiết.

Bây giờ là ý gì?

Ăn uống no đủ cho nên phủi mông một cái liền đi sao? Ngày hôm qua khi xé quần áo cô thống khoái như vậy, bây giờ cô chết dẫm trong phòng không có quần áo mặc, tại sao anh lại không chuẩn bị cho cô một chút?

Khi đang nổi giận đùng đùng thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Lạc Hiểu Nhiên sửng sốt một chút, nghĩ thầm không thể là Hoắc Cao Lãng, anh muốn vào nhất định sẽ có thẻ, lúc này còn có ai sẽ tới nơi này?

Cô vốn không muốn tới mở cửa phòng, dẫu sao nơi này là khách sạn của Hoắc Cao Lãng, nhưng chuông cửa vẫn liên tục vang, cuối cùng Lạc Hiểu Nhiên vén lại chút áo khoác trên người mình rồi đi tới mở cửa.

Cửa phòng vừa mới bị cô kéo ra từ bên trong, Lạc Hiểu Nhiên còn chưa hoàn toàn thấy được rõ ràng người đứng bên ngoài thì gò má cô bỗng nhiên bốp một tiếng, lỗ tai đi theo ong ong, toàn thân cô không đứng vững, bị một bạt tai bất ngờ không kịp đề phòng khiến chán cô đập vào dọc cánh cửa đau đớn.

Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận