Hà Tần Hợp Lý

Chương 98




Kể từ ngày đó, Hà Đường đem tất cả những chuyện khác ném ra sau ót, cô ở lại bên cạnh Tần Lý, phối hợp với bác sĩ và y tá, cô bắt đầu hành trình làm hộ lý thân cận của Tần Lý.


Hà Đường gặp Lý Khải Văn, biết anh là bác sĩ mổ chính của Tần Lý, hơn nữa còn là chồng cũ của Sử Mộng Nghiên.

Dưới sự phiên dịch của Sử Mộng Nghiên, Lý Khải Văn đem toàn bộ sự việc cũng như kết quả ngoài ý muốn của cuộc phẫu thuật nói cho Hà Đường nghe. Hà Đường nghe rất nhiều thuật ngữ chuyên nghành, cái hiểu cái không, nhưng vẫn nắm được đại ý, chính là trong lúc phẫu thuật Tần Lý đột nhiên bị xuất huyết não, trong lúc nhất thời nhịp tim và huyết áp đều tuột giảm chóng mặt, Lý Khải Văn điên cuồng cứu chữa cho anh cả một đêm, khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng về.

Hà Đường cũng không trách Lý Khải Văn, sự thật chứng minh đó không phải lỗi trong sự cố y học, do bản thân Tần Lý không thể trụ vững, công tác cứu chữa của Lý Khải Văn cũng đều thích đáng, chẳng ai có thể lường trước được trong lúc phẫu thuật lại xuất hiện vỡ mạch máu diện rộng như vậy.

Sau khi mọi chuyện phát sinh, Lý Khải Văn cảm thấy vô cùng tự trách, Hà Đường và gia đình Tần Lý đều có chung thái độ, họ cảm thấy không nên truy cứu chuyện đã qua. Hiện tại, điều mọi người quan tâm nhất chính là Tần Lý liệu có thể tốt lên hay không.

Ai cũng biết một người rơi vào trạng thái sống thực vật là thế nào, tình trạng hiện giờ của Tần Lý đều trùng khớp với miêu tả về người sống thực vật, nhưng mà, không có người nào buông bỏ hy vọng với anh. Mặc dù với loại bệnh này, tuyệt đại đa số đều là vô phương cứu chữa, nhưng ai có thể chắc kì tích sẽ không xuất hiện trên người Tần Lý chứ?

Cứ như vậy Hà Đường ở lại Los Angeles, mỗi ngày đều thức dậy từ sớm chiếu cố Tần Lý. Biểu hiện của cô vẫn như cũ trấn định, trấn định đến nỗi làm người ta có chút sợ. Cô khiêm tốn lại chăm chỉ học tập các hộ lý và y tá ở đây về phương pháp chăm sóc người hôn mê sâu, sau đó cẩn thận quan sát các bước họ làm, đem những điểm quan trọng ghi lại vào laptop, tới phiên cô chăm sóc Tần Lý cũng cảm thấy phấn khích hơn nhiều. Mặc dù lúc vừa bắt đầu, cô còn chưa quen, có chỗ còn mắc lỗi, nhưng theo thời gian cô dần dần thành thục hơn, thủ pháp so với hộ lý chuyên nghiệp không hề kém cạnh, ngược lại còn kiên nhẫn, tỉ mỉ hơn cả bọn họ.


Các hộ lý ở Mỹ tuy rằng chuyên nghiệp, làm việc tận lực, nhưng đối với bọn họ, chăm sóc cho Tần Lý chẳng qua chỉ là một phần trong công việc, hơn nữa văn hóa Đông Tây có khác biệt rất lớn, có một số việc cũng không thể nói được ai đúng ai sai, thời gian dài sau này, Diệp Huệ Cầm có chút bất mãn, thậm chí có một lần còn xảy ra tranh chấp với người hộ lý da màu vì chuyện lau người cho Tần Lý.

Lúc này đã được hai tháng kể từ khi Tần Lý phẫu thuật, đã sớm bước vào mùa xuân. Tần Lý cũng không có dấu hiệu khá hơn, Diệp Huệ Cầm đã hỏi qua Lý Khải Văn, biết được tình huống của Tần Lý cho dù ở lại Mỹ cũng chỉ có thể mỗi ngày theo dõi máy dưỡng khí, làm một chút xoa bóp tay chân, hoạt động cơ, không có máy móc hay công nghệ nào có thể thúc đẩy anh hồi phục, bà liền có ý định muốn đưa Tần Lý trở về nước.

Tần Miễn ngay từ đầu tháng ba đã trở về thành phố D, mặc dù anh rất lo lắng lo Tần Lý, nhưng một tập đoàn lớn như Trung Cần cần có người cầm lái, năm mới chỉ vừa bắt đầu, mấy trăm người đang chờ lệnh của anh, Tần Miễn chỉ đành xốc lại tinh thần trở lại đúng cương vị.

Nghe Diệp Huệ Cầm nói muốn đưa Tần Lý về nước, Tần Miễn không yên tâm, cuối tháng tư lại sắp xếp bay một chuyến qua Mỹ, suy nghĩ giúp ba mẹ lo một vài thủ tục pháp lý.

Sau khi xuống máy bay, anh trước tiên là đến bệnh viện, đi thăm Tần Lý đã hai tháng không gặp.

Lúc Tần Miễn chạy tới phòng bệnh, trên giường bệnh trống không, Tần Miễn hỏi hộ sĩ, mới biết Tần Lý được Hà Đường đưa xuống lầu dưới phơi nắng.

Tần Miễn lập tức đi đến vườn hoa, cách thật xa anh liền nhìn thấy Tần Lý và Hà Đường.

Trời xanh mây trắng, gió xuân bên người, bọn họ ngồi bên cạnh một bồn hoa nhỏ, sau lưng là bụi cây xanh miết tươi tốt, Tần Lý vẫn yên lặng nằm trên xe lăn nằm, đầu đội mũ len màu lam nhạt, trên người đắp tấm chăn. Hà Đường ngồi nghỉ ngơi bên cạnh anh, thỉnh thoảng nhìn ngắm đám trẻ con đang chơi đùa, thỉnh thoảng sẽ giúp Tần Lý sửa lại chăn, cổ tay lay động, miệng của cô cũng mơ hồ mấp máy, dường như đang trò chuyện cùng Tần Lý.

Tần Miễn hít sâu một hơi, từ từ đi về phía bọn họ.

Mặt trời sau giờ ngọ trở nên ấm áp khiến người ta có chút buồn ngủ, Hà Đường nghe được tiếng bước chân liền xoay đầu lại, phát hiện đó là Tần Miễn, cô khẽ mỉm cười nói: “A Miễn, cậu đến rồi.”

Hai tháng không gặp, cô gầy đi một vòng, bất quá thần sắc không tệ lắm. Tần Miễn nhìn Hà Đường gật đầu, lại cúi đầu nhìn Tần Lý, anh ấy vẫn ngủ say hệt như lúc anh rời đi, mặt mũi anh gầy gò, đôi môi hé mở, đầu nghiêng sang một bên, nước da nhợt nhạt.

Tần Miễn ngồi xổm trước mặt anh, cầm lấy cổ tay anh đặt trên chăn, gọi: “A Lý.”

Điều khiến anh không ngờ tới chính là, Tần Lý đột nhiên mở mắt, Tần Miễn vừa mừng vừa sợ, nhưng khi nhìn kĩ mới phát hiện, ánh mắt Tần Lý không có tiêu cự, chẳng qua chỉ yên lặng nhìn, không biết là nhìn hướng nào, trong mắt Tần Miễn vốn dĩ tràn đầy vui vẻ, vừa nãy đã sớm biến mất không chút dấu vết.

Hà Đường vẫn nhìn hai anh em họ, thấy Tần Miễn kinh ngạc như vậy, cô cười nói : “Lúc cậu đi, anh ấy vẫn chưa tỉnh đúng không?”

Tần Miễn nhìn về phía cô, gật đầu một cái.

“Đầu tháng này, anh ấy bắt đầu mở mắt.” Khóe miệng Hà Đường tràn ra nụ cười, cô vỗ một cái, đột nhiên nói, “À, cho cậu một bất ngờ.”

Tần Miễn nghi ngờ lại có mong đợi nhìn cô, chỉ thấy Hà Đường đi tới bên phải Tần Lý, ghé sát vào mặt anh, nhẹ giọng gọi: “A Lý.”

Tần Lý bất động.

Hà Đường lại gọi, “A Lý, A Lý…”

Tần Miễn vẫn cau mày đứng trước mặt Tần Lý, nghe Hà Đường hết lần này đến lần khác gọi tên Tần Lý, ước chừng gọi hơn mười mấy lần, anh trai anh vẫn không có phản ứng. Tần Miễn có chút mất kiên nhẫn, vừa định há miệng hỏi Hà Đường, lại thấy Hà Đường dùng ánh mắt ra hiệu với anh, ngón trỏ đặt trước môi bảo anh đừng nóng vội, sau đó cô lại dịu dàng gọi tên Tần Lý.


Cũng không biết qua bao lâu, Tần Lý vẫn như cũ không có động tĩnh gì, Tần Miễn lại thất vọng muốn bảo Hà Đường dừng lại, đúng lúc này, ánh mắt Hà Đường sáng lên, cô ngoắc ngoắc tay với Tần Miễn, ý bảo anh nhìn vào mắt Tần Lý.

Đôi mắt kia vốn dĩ đang ngây dại nhìn chằm chằm về phía trước, thần sắc ảm đạm, đột nhiên chậm rãi chuyển mình, hơn nữa còn là di chuyển về phía bên phải nơi Hà Đường đang đứng.

Hà Đường tiếp tục bám riết không tha gọi anh, “A Lý, A Lý, em là Đường Đường, A Lý, em ở bên này…”

Tần Miễn kinh ngạc nhìn thấy tròng mắt của Tần Lý chậm rãi chuyển qua bên phải, nhưng chỉ trong tích tắc, anh lại trở về tình trạng như ban đầu.

Hà Đường vẫn là thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của cô trở nên vui vẻ nói với Tần Miễn, ” A Miễn, cậu cũng nhìn thấy đúng không?”

Tần Miễn nhìn chằm chằm cô một lúc, gật đầu, Hà Đường vui vẻ cầm lấy tay phải của Tần Lý, cười nói: “A Lý vẫn luôn cố gắng, tôi cảm thấy anh ấy đang tiến bộ mỗi ngày.”

Tần Miễn ngây ngốc nhìn cô, nửa ngày cũng không biết nói gì.

Anh biết, trước kia Tần Lý cũng có một chút phản ứng lâm sàng. Sau khi kiểm tra, Lý Khải Văn đã nói qua, đây có thể là phản ứng tự nhiên của cơ thể bệnh nhân đối với ánh sáng hoặc âm thanh, tỷ như quay đầu, mở mắt, đảo tròng mắt, há miệng, vân vân, nhưng đối với Hà Đường thì đây lại giống như món quà ông trời ban tặng.

Tần Miễn cùng Hà Đường ngồi song song trên băng ghế, phụng bồi Tần Lý phơi nắng.

Hà Đường nói với Tần Miễn những chuyện trong hai tháng qua, giọng nói của cô bình thản, vừa nói vừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn xem Tần Lý.

“Vợ chồng bác hai, Tư Viễn và Tư Viêm tháng trước đã đến thăm A Lý, bọn họ ở lại hai tuần mới quay về.”

“Gia đình bác ba cũng muốn tới nhưng mẹ nói bọn họ đừng tới, nói chúng ta cũng sắp sửa quay về rồi, đừng lãng phí vé máy bay.”

“Gần đây tiêu hóa của A Lý không được tốt, thường bị đau bụng, tôi nghĩ nên nói với hộ lý lúc truyền thức ăn qua đường mũi đừng truyền thức ăn quá dầu mỡ, dạ dày anh ấy không lúc, trước kia cũng chỉ ăn đồ ăn nhẹ.”

“Có mấy lần, truyền thức ăn qua đường mũi, anh ấy bị sặc, mặc dù hộ lý nói điều này rất bình thường nhưng trong lòng tôi biết anh ấy khẳng định rất khó chịu, chẳng qua là không thể nói được.”

“Hộ lý ở nơi này khí lực rất lớn, có một lần bọn họ giúp A Lý thay quần áo, lúc không chú ý làm trầy tay phải của anh ấy, cậu cũng biết da của A Lý vốn rất nhạy cảm mà, tôi nhìn mà đau lòng muốn chết, cho nên rất tán thành chủ ý của mẹ, đưa anh ấy trở về nước.”

Hà Đường đem tay phải gầy gò của Tần Lý nhét vào trong tay mình, từng chút từng chút giúp anh làm vận động, lời nói của cô một chút cũng không oán giận hay tuyệt vọng dẫu có thì cũng chỉ là sự quan tâm vô hạn và lòng mong mỏi.

Cô giống như đang tán gẫu, đem từng chuyện của Tần Lý kể cho Tần Miễn nghe, Tần Miễn vẫn luôn yên lặng lắng nghe, Hà Đường nói rất lâu mới ngừng lại, hai người trầm mặc một chút, Hà Đường đột nhiên hỏi: “A Miễn, Philadelphia cách đây bao xa?”


“Hả?”

“Phi Phi đang ở Philadelphia đúng không?”

Tần Miễn sửng sốt, đáp: “Rất xa, nơi này là phía Tây nước Mỹ, còn cô ấy ở phía Đông.”

Hà Đường nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Tại sao cậu không đi tìm cô ấy?”

“…” Tần Miễn không trả lời được.

Hà Đường cười: “A Lý đã kể cho tôi chuyện của Tư Viễn, anh ấy nói ba người các cậu cùng nhau lớn lên, nhưng mà theo tôi thấy, đối với vấn đề chuyện tình cảm, cậu và Tư Viễn ngược lại giống như anh em sinh đôi.”

Trên trời có một đám bồ câu vỗ cánh bay qua, tầm mắt Hà Đường bị bọn chúng hấp dẫn, cô không nhìn Tần Miễn nữa mà quay đầu nói chuyện với Tần Lý: “Bồ câu vừa bay qua đấy, anh nhìn thấy không?”

Có một đám mây che khuất mặt trời, ánh dương quang biết mất, hợp với nhiệt độ  cũng xuống thấp một chút, Hà Đường kéo kéo áo khoác, nói: “Hơi lạnh nhỉ, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta trở về phòng thôi…”

Tần Miễn nãy giờ vẫn trầm tư, còn cho rằng Hà Đường đang nói chuyện với anh, sau đó mới phát hiện hóa ra cô đang nói với Tần Lý.

Cô đem hai tay anh giấu vào trong chăn, cẩn thận kiểm ra đai lưng trên người anh, vừa nói: “Sau khi về phòng anh còn phải ăn cháo, hôm qua em đã nói với hộ lý, bảo cô ấy đừng chuẩn bị cháo thịt bò cho anh, đổi thành cháo cá, cũng không biết cô ấy có nhớ không. Em phát hiện, mỗi lần ăn thịt bò anh đều bị khó tiêu nha, trước kia anh đâu có như thế, chẳng lẽ thịt bò ở đây không giống với trong nước? Hazz…Thôi, dù sao cũng không còn bao lâu, đợi sau khi về nhà em sẽ giúp anh chuẩn bị thức ăn, đảm bảo anh sẽ thoải mái ung dung mà ăn…”

Tần Miễn kinh ngạc nhìn Hà Đường cứ như vậy mà lầu bầu với Tần Lý, người đàn ông nằm trên xe lăn từ đầu đến cuối đều không có phản ứng, Tần Miễn hít một hơi lạnh, lần nữa nhìn phía Hà Đường, chỉ thấy cô hai mắt mỉm cười, đang khom người kéo tay cầm xe lăn.

” Được rồi, chúng ta đi nào.” Hà Đường vừa định đẩy, đột nhiên nghiêng đầu nói với Tần Miễn, “Hay là, A Miễn, cậu đến đẩy đi, A Lý thật lâu không thấy cậu, nhất định là rất nhớ.”

Tần Miễn đứng lên, không tiếng động nắm lấy tay cầm xe lăn, anh đẩy Tần Lý đi về phía thang máy bệnh viện, Hà Đường đi bên cạnh anh.

Dọc theo đường đi, hai người đều yên lặng không nói, lúc sắp đến phòng bệnh, Tần Miễn đột nhiên dừng bước, Hà Đường nghi ngờ nhìn anh, Tần Miễn suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi cô: “Hà Đường, bình thường chị rất hiểu Tần Lý, cảm thấy nếu anh ấy ở vị trí của tôi, anh ấy sẽ đi tìm Phi Phi chứ?”

Hà Đường cười khanh khách, nói: “Cậu đây là biết còn cố hỏi.”

Tròng mắt Tần Miễn rũ xuống, mấy giây sau, thần thái trong mắt anh liền sáng lên, thân hình cao lớn giống như gốc cây tùng, anh trịnh trọng nhìn Hà Đường gật đầu một cái, nói: “Tôi hiểu rồi, cám ơn chị, Hà Đường.”

Tần Miễn hoàn thành tất cả thủ tục, còn liên lạc với công ty hàng không, bởi vì Tần Lý chỉ có thể nằm trở về nước, chỗ ngồi trên máy bay cần phải thay đổi một chút. Sắp xếp xong hết thảy, Hà Đường và Diệp Huệ Cầm đến tạm biệt Sử Mộng Nghiên, Lý Khải Văn, cùng Tần Lý lên chuyến bay trở về nước.

Còn Tần Miễn thì trực tiếp bay đến Philadelphia.

*******

Sau khi trở lại thành phố D, Diệp Huệ Cầm và Tần Thụ muốn tiện chăm sóc cho cả Tần Lý và bà nội Tần, chỉ đành đưa Hà Đường và Tần Lý cùng trở về Mộ Phương Lý. Bà nội Tần mặc dù lớn tuổi nhưng trời sanh tính tình rộng rãi, nhìn thấy bộ dạng của Tần Lý cũng không bị suy sụp, rất nhanh liền đón nhận sự thật này.


Hà Đường đưa Tần Lý trở lại gian phòng của anh trước kia, mặc dù Diệp Huệ Cầm mời ba nam hộ lý luân phiên chiếu cố Tần Lý trong sinh hoạt hằng ngày, nhưng Hà Đường vẫn sát cánh bên cạnh anh không rời nửa bước. Nhất là buổi tối, Hà Đường để cho hộ lý ngủ ở phòng cho khách, cô đặt một chiếc giường nhỏ cạnh mép giường của Tần Lý, hàng đêm ngủ cùng với anh.

Tin tức Tần Lý ngã bệnh lập tức lan truyền ra ngoài, có rất nhiều người muốn đến thăm anh, nhưng đều bị Tần Miễn lấy lí do Tần Lý cần phải tĩnh dường mà mời trở về. Người tới cửa xem được Tần Lý đặc biệt ít, ngoại trừ thân thích, chỉ có Đồ Bảo Lương, Lý Hồng Đông và một vài bạn bè thân thiết.

Lúc Đồ Bảo Lương đến thăm Tần Lý, đặc biệt cùng Hà Đường hàn thuyên một lát, cô nói cho Hà Đường biết thật ra ngày mở thầu trung học Thành Nam, cô cũng biết Tần Lý muốn qua Mỹ phẫu thuật.

Hà Đường ngơ ngác nhìn cô, Đồ Bảo Lương nói: “Không giấu gì cô, lúc ấy tôi đến gặp cậu ta là muốn đệ đơn từ chức.”

“Từ chức? Vì…” Hà Đường vừa định hỏi vì sao, trong lòng cũng đoán được nguyên nhân, cô cúi đầu nói: “Chị Đồ, chuyện lần đó, đều là lỗi của em.”

“Cũng không hẳn là lỗi của cô, khi đó tôi nhất thời xúc động.” Đồ Bảo Lương dịu dàng cười một tiếng, “Về sau suy nghĩ cẩn thận một chút, cô cũng là vì Tần Lý. ” Đồ Bảo Lương nhìn Tần Lý đang yên lặng nằm trên giường, nói, “A Lý kêu tôi ở lại, cậu ấy nói mình sắp phải làm phẫu thuật, có lẽ phải ở lại Mỹ tĩnh dưỡng mấy tháng, năm nay còn có hạng mục lớn, cậu ấy sợ một mình Tần Miễn sẽ chống đỡ không nổi. Ngày đó, tôi và cậu ấy nói chuyện rất lâu, tiểu tử ngốc giống như ông cụ non cùng tôi nói cái gì mà về cuộc sống, về ước mơ, làm tôi nghe mà choáng váng, nên tôi với đáp ứng cậu ấy, kiên trì ở lại mấy tháng, vì Trung Cần phục vụ đến khi cậu ấy quay trở về mới thôi.”

Nói tới đây, Đồ Bảo Lương vỗ xuống tay trái đang lộ ra ngoài của Tần Lý, hầm hừ nói: “Tiểu tử thối, cậu bây giờ là có ý gì hả? Tôi nói cho cậu biết, chị Đồ này sẽ không vì Trung Cần mà bán mạng cả đời nha, cho nên cậu mau mau tỉnh lại cho tôi!”

Tác giả: Chương sau mô tả Hà Đường chăm sóc Tần Lý trong cuộc sống hằng ngày rất cặn kẽ, có vài chỗ viết rất thực tế, mọi người lưu ý trước khi xem.



Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận