Hà Tần Hợp Lý

Chương 96




Ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng pháo, ngay sau đó là tiếng trống tiếng kèn Xona nổi lên in ỏi, Hà Đường bị đánh thức, mở mắt nhìn thấy gian phòng xa lạ, mới sực nhớ là mình đã trở về Trạch Thổ Trấn.

Hôm nay đã là lễ tình nhân, Hà Đường uể oải rời giường, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi xuống lầu.

Bên nhà hàng xóm gả con gái, một đống người vây quanh chờ xem náo nhiệt. Tống Nguyệt Nga đứng bên cạnh Hà Khánh Quốc xem cảnh chú rể rước dâu thì nhớ mẹ khóc òa cả lên, Hà Đường đứng trong đám người nhìn nhìn một hồi, cuối cùng cúi đầu trở vào nhà.

Hà Hải đang ngồi trên sofa xem tivi, cửa sổ trong nhà đóng chặt, ngay cả rèm cửa cũng buông xuống, Hà Đường liếc mắt nhìn Hà Hải ẩn trong bóng tối, hỏi: “Anh, sao không ra ngoài xem náo nhiệt?”

Hà Hải lắc đầu một cái, lạnh lùng nói, “Không đi, ồn lắm.”

“Ừm.” Hà Đường vừa định lên lầu thì bị Hà Hải gọi lại.

“Tiểu Đường, em lại đây.” Anh nói.

Hà Đường yên lặng đi tới ngồi xuống bên cạnh anh. Ánh sáng từ màn hình tivi hắt lên mặt Hà Hải, một năm này anh uống thuốc đúng giờ, kiểm tra đúng hạn, thân thể xem như khá hơn chút, sắc mặt cũng không trắng bệch như người chết.

Hà Đường không biết Hà Hải muốn nói với cô chuyện gì, về nhà hai ngày, lời cô nói ra cũng rất ít, trừ lúc xuống lầu ăn cơm, những lúc ra cô đều tránh mặt ở trong phòng, Tống Nguyệt Nga cũng lười phải quản cô, Hà Khánh Quốc có hỏi cô mấy câu, cô đều trả lời qua loa cho có.


Hà Hải hỏi: “Có phải em và Tần Lý đã cãi nhau không?”

Hà Đường lắc đầu: “Không có.”

“….” Hà Hải suy nghĩ một lúc, còn nói, “Có phải anh ta vẫn còn trách anh không? Cho nên mới không cùng em về?”

“Không có, anh nghĩ nhiều rồi.” Hà Đường bật cười, thì ra Hà Hải vẫn còn để ý chuyện một năm trước.

“Em về đây hai ngày, anh ta hầu như không gọi điện cho em, hơn nữa nhìn em cũng không vui.” Hà Hải theo trình tự nói, nói xong còn hỏi, “Em và anh ta đã xảy ra vấn đề gì sao?”

Hà Đường không nghĩ tới Hà Hải lại để ý đến tâm tình của cô, im lặng một lát, cuối cùng cô vẫn nói dối: “Anh cũng biết thân thể anh ấy không tiện, tới đây một chuyến rất phiền toái, với lại ai nói với anh là anh ấy không có gọi điện cho em, bọn em….mỗi tối đều gọi điện.”

Hà Hải nhìn chằm chằm Hà Đường một lúc lâu, cuối cùng dời tầm mắt về phía màn hình tivi, nói: “Nếu vậy thì tốt.”

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Hà Đường mở cửa nhìn ra, là cô bạn tốt Hoàng Tĩnh Hoa.

“Ơ kìa, Tĩnh Hoa, sao cậu lại tới đây?” Hà Đường gọi cô vào nhà.

Hoàng Tĩnh Hoa thấy Hà Đường thì trong mắt không giấu được kinh ngạc, cô thiếu chút nhảy cẩng lên, nói: “Hà Đường, cậu trở lại!”

“Ừ.” Hà Đường đưa cho Hoàng Tĩnh Hoa một lon nước uống, cô còn tưởng rằng cô ấy đến tìm mình nói chuyện, không nghĩ tới lúc này Hà Hải lại đứng lên, đi tới kéo rèm cửa, còn mở cửa sổ đứng hóng mát.

Phòng khách lúc này trong nháy mắt trở nên thật sáng sủa, mùi pháo thoang thoảng bên ngoài bay vào, còn có tiếng nói chuyện huyên náo ở bên nhà hàng xóm, làm cho mùa đông ở nơi này nhuộm thêm nhiều hỉ khí.

Hoàng Tĩnh Hoa đi đến bên cạnh Hà Hải, cùng anh đứng sóng vai nhìn ra ngoài cửa sổ, cô kéo kéo cánh tay anh, hỏi: “Sao anh không ra ngoài xem vậy?”

Hà Hải cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh đang đợi em, em đến rồi thì cùng đi thôi.”

Hà Đường đứng sau lưng bọn họ, kinh ngạc thiếu điều muốn rớt cả hàm, cô đã trải qua chuyện tình cảm, lúc này làm sao không nhìn ra được tình nồng mật ý giữa Hà Hải và Hoàng Tĩnh Hoa chứ.

Hà Đường ở nhà cũng không rảnh rỗi, cô về nhà bốn ngày, mỗi ngày đều có họ hàng thân thích đến cửa tìm cô vay tiền, lý do vay tiền thì vô cùng phong phú, nào là tu sửa phòng ốc, nào là con cái chuẩn bị đi học, nào là muốn đưa con đi du học, nào là đi chữa bệnh, vân vân mây mây…Tống Nguyệt Nga coi như cũng còn minh mẫn, ngăn ở trước mặt Hà Đường, một lời cự tuyệt.

Sau đó, bà liền mở miệng đuổi Hà Đường trở về thành phố D.

“Rốt cục thì con làm sao vậy? Làm gì có người vợ nào kết hôn xong lại bỏ chồng một mình quay về nhà mẹ đẻ đón năm mới!” Tống Nguyệt Nga vừa cắn hạt dưa vừa nhăn nhó, nói, “Con quay về, trong nhà giống như có thêm một pho tượng thần tài, mỗi ngày đều có người tới thắp hương, nhà mình làm sao mà yên ổn ăn được cái tết này nữa? Mẹ cho con thêm một buổi chiều, ngày mai nhanh chóng trở về cho mẹ.”

Hà Đường rất yên lặng, cô biết những lời mẹ mình nói là thật, cô gả cho một người chồng có tiền, hàng xóm láng giềng, bà con thân thích đều biết, cô còn ở lại, trong nhà sẽ không được yên ổn. Qua một đêm, Hà Đường thu xếp hành lí đi ra bến xe của Trạch Thổ Trấn. Lúc mua vé, Hà Đường đứng trước quầy bán vé do dự hồi lâu, vẫn không có dũng khí quay về thành phố D.


Cuối cùng, tiền đưa vào cũng bị cô rút ngược trở lại, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, nhanh chóng gọi điện cho Điền Tri Hiền, nói: “Chú Điền, cháu không còn chỗ nào để đi,có thể cho cháu đến chỗ chú không?”

*******

Hà Đường đón xe buýt đi vào khu trung tâm, lại mua vé tàu lửa đi đến thành phố nơi Điền Tri Hiền ở, tàu chạy ba giờ cuối cùng cũng đến nơi.

Cô gọi một chiếc xe ôm đi đến địa chỉ mà Điền Tri Hiền đưa. Lúc đi đến nơi cũng đã 7 giờ tối, trong lòng Hà Đường hết sức thấp thỏm, dù sao cũng đã mười tám năm cô chưa cùng Điền Tri Hiền gặp mặt.

Năm đó, lúc Điền Tri Hiền rời khỏi thôn Bích Hồ chỉ mới 28 tuổi, Tống Nguyệt Mi ngoài ý muốn qua đời, ông cực kì đau đớn, nản lòng thoái chí, dù có ở lại cố hương cũng không có cách nào thích ứng được với cuộc sống, đành phải đi đến một thôn khác, tiếp tục công việc dạy học. Những năm gần đây, thôn thống nhất thành trấn, trấn lại mở rộng thành huyện, Điền Tri Hiền đã là một thầy giáo có tiếng tại huyện, ở nơi này mua một căn hộ nhỏ, sống định cư lâu dài.

Chẳng qua là, Hà Đường không hề ngờ được, đứng ở cửa tiểu khu đợi cô, không chỉ có một mình Điền Tri Hiền.

Ánh đèn loe loét hắt ra từ mấy căn hộ trong tiểu khu, bên dưới ngọn đèn đường u ám, Điền Tri Hiền đứng sóng vai cùng một người phụ nữ.

Đó cũng không phải một cô gái trẻ trung, vóc dáng rất thấp, không xinh đẹp nhưng mi mục lại nhu hòa, điều làm Hà Đường kinh ngạc nhất chính là, bụng người phụ nữ này rất to, đoán chừng cũng sắp tới ngày sinh.

Điền Tri Hiền đến giờ cũng đã 46 tuổi, ông có chút phát tướng nhưng cũng không hẳn là quá béo, trên mặt đeo chiếc kính gọng đen, khóe mắt và bên mép đã có nếp nhăn rõ ràng, da cũng không còn trơn bóng, có vẻ thô ráp đen sạm hơn rất nhiều.

Bộ dáng của người đàn ông như vậy trước mặt Hà Đường, nếu như là tình cờ lướt qua trên đường, cô chắc sẽ không nhận ra.

Hà Đường xách theo hành lí và quà năm mới đứng trước mặt Điền Tri Hiền, hai người cũng có chút lúng túng, qua một lúc Hà Đường mới nói: “Chú Điền, đầu năm mới còn đến quấy rầy chú, thật ngại quá.”

“Không sao mà tiểu Đường, đã lâu không gặp, cháu lớn quá rồi. À…”Điền Tri Hiền cười hiền hậu, ông kéo tay người phụ nữ bên cạnh, nói, “Đây là thím, cô ấy tên Diêu Mỹ.”

“A…Chúc thím năm mới mạnh khỏe.” Hà Đường nói, “Chú Điền kết hôn khi nào thế? Sao lại không nói với cháu tiếng nào? Cháu cũng muốn đến tham dự hôn lễ của hai người nha.”

“Chú…” Điền Tri Hiền cười cười, có chút ngượng ngùng nói, “Chú và thím không có tổ chức hôn lễ, năm ngoái chẳng phải cháu nói tháng mười sẽ kết hôn sao, vốn là định đưa thím cháu đến cùng uống rượu mừng, để cháu gặp cô ấy một chút, kết quả cháu lại hoãn đám cưới, chú cũng không tiện nói với cháu. Thật ra lúc ấy, chú thím cũng vừa mới đi đăng kí kết hôn.”

Hà Đường cũng không biết trên mặt mình có biểu hiện gì, Điền Tri Hiền thì trên trán vã cả mồ hôi, chỉ có Diêu Mỹ phản ứng kịp lúc, nói: “Đừng lo lắng quá, Tri Hiền còn không mau đưa tiểu Đường vào nhà, đứng ở chỗ này lạnh lắm nha.”

#

Diêu Mỹ cũng là một giáo viên tiểu học, dạy cùng trường với Điền Tri Hiền, làm việc rất nhanh nhẹn, mang cái bụng bự nhưng vẫn xuống bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn, Hà Đường muốn đến giúp một tay liền bị thím cười rồi đẩy ra ngoài.


Điền Tri Hiền gọi Hà Đường ngồi ở phòng khách xem tivi, ông vén tay áo đi xuống bếp, kéo Diêu Mỹ ra, bắt tay vào nấu nướng. Diêu Mỹ ra gian ngoài chuẩn bị nước trái cây cho Hà Đường, cười nói: “Tri Hiền nói hít nhiều khói khi nấu ăn không tốt cho đứa bé.”

Bị Hà Đường ngây ngốc nhìn, đoán chừng Diêu Mỹ cũng cảm thấy hai người có điểm lúng túng, lại đứng dậy đi vào phòng bếp.

Hà Đường nhìn xuyên qua cửa phòng bếp, chỉ thấy Điền Tri Hiền và Diêu Mỹ đứng chung một chỗ, người đàn ông đang nấu thức ăn, Diêu Mỹ thì đứng bên cạnh, một tay đỡ sau lưng, lặng lẽ nhìn ông.

Lòng Hà Đường vốn còn đang suy nghĩ chút chuyện lung tung trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.

Lúc ăn cơm, Hà Đường nói muốn đến khách sạn ngủ, Điền Tri Hiền cũng không ngăn cản cô.

Diêu Mỹ đang trong giai đoạn cuối của thai kỳ, ngủ tương đối sớm, Điền Tri Hiền thu dọn chén bát, nói muốn đưa Hà Đường xuống lầu.

Hà Đường biết Điền Tri Hiền có điều muốn nói với cô.

Cái thành phố nhỏ này cũng lạnh giống như thành phố D, Hà Đường mặc áo khoác ngoài, cuối đầu đi chậm rãi, Điền Tri Hiền xách hành lý của cô, đi bên cạnh.

Hà Đường vẫn như cũ cụp mi, hai người lặng lẽ đi một đoạn đường, cuối cùng Điền Tri Hiền mở miệng: ” Tiểu Đường, cháu trách chú đúng không?”

“Dạ?” Hà Đường nghiêng đầu nhìn ông, dưới ánh đèn đường vẻ mặt của Điền Tri Hiền phá lệ già nua, hợp với bên thái dương đã lấm tấm tóc bạc, ông đưa tay đỡ gọng kính, nói, “Chú….mấy năm qua vẫn chưa nói với cháu, cũng không để cháu đến chỗ chú, đó là bởi vì….chú vẫn luôn cùng Diêu Mỹ ở chung một chỗ.”

Hà Đường: “…..”

“Chú ở cùng cô ấy, đã mười năm.” Điền Tri Hiền thở dài, “Lúc cả hai quen biết, cô ấy chỉ mới 27 tuổi, vẫn là một cô gái nhỏ, hiện tại đã 37 rồi. Trước kia, chú từng nói rằng chú sẽ không yêu cô ấy, sẽ không cô ấy kết hôn, bởi vì trong tim chú vĩnh viễn chỉ có một người, mặc dù người đó không ở đây, nhưng người chú yêu chỉ có cô ấy.”

Hà Đường không có gì phản bác.

“Diêu Mỹ nói cô ấy không quan tâm, gia đình bên kia vẫn mai mối nhưng cô ấy không đi. Có lúc chú cảm thấy bản thân là một tên khốn kiếp, muốn ở cùng cô ấy nhưng lại cảm thấy có lỗi với dì của cháu.” Điền Tri Hiền đứng ở ven đường, đặt hành lý xuống, từ trong túi lấy ra gói thuốc vào bật lửa.

Ông bắt đầu nhả khói, nói, “Cho đến năm ngoái, Diêu Mỹ đã mang thai, cô ấy sợ chú bắt phá bỏ cái thai nên đã nói chia tay. Lúc đầu chú còn tưởng cô ấy đã nghĩ thông, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cũng không có dây dưa. Cháu biết không tiểu Đường, sau khi cô ấy rời đi, chú mới biết, cuộc sống không có cô ấy lại có thể trở nên vô cùng hỏng bét.”

Hà Đường tiếp tục trầm mặc.

Điền Tri Hiền: “Cho đến khi có một người bạn nói cho chú biết, nói là nhìn thấy Diêu Mỹ một mình đi đến khoa sản, lúc đó chú mới biết được sự thật. Chú….Tiểu Đường, chú Điền đã 46 tuổi, vốn dĩ chú thật sự không có ý định thành gia, càng không có ý định sinh con, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra như vậy, Diêu Mỹ mang thai, còn định giấu chú một mình sinh con.”


Ông nặng nề thở một hơi, nhìn Hà Đường vẫn đứng im trước mặt, nói, “Tiểu Đường, lúc này, chú mới xác định, thật ra Diêu Mỹ đã sớm tồn tại trong lòng chú. Sau đó chú liền đi tìm cô ấy, cả hai cùng đi đăng kí kết hôn.”

“….” Sau khi nói xong Điền Tri Hiền cũng im lặng, Hà Đường mờ mịt nhìn xung quanh một chút, thành phố xa lạ, hợp với không khí cũng thật xa lạ, cô đột nhiên không biết rốt cục mình đến đây có ý nghĩa gì. Đối với Điền Tri Hiền, ông là người mà cô rất kính trọng, là hình mẫu người chồng mà cô hướng tới, ông là người mà dì của cô yêu nhất, cô còn cho rằng ông sẽ vì đoạn tình cảm ấy mà hao phí cả phần đời còn lại, nhưng thì ra, ông đã sớm bắt đầu một cuộc sống mới.

Và đáng buồn hơn chính là, Hà Đường tuyệt không cảm thấy ủy khuất thay cho dì, từ trong đáy lòng cô chỉ cảm thấy vui mừng thay cho Điền Tri Hiền.

“Chú Điền, cháu sao lại trách chú được.” Hà Đường cong khóe miệng mỉm cười, “Cháu tin tưởng chú vẫn còn yêu dì, chẳng qua là hiện tại, chú yêu dì Diêu Mỹ hơn một chút.”

Nghe Hà Đường nói vậy, Điền Tri Hiền cũng buông lỏng đầu mi đang nhíu chặt, ông vứt tàn thuốc, dang hai cánh tay ôm Hà Đường một cái, nói: “Cháu gái Hà Đường, chú biết cháu sẽ hiểu được lòng chú.”

Hà Đường cũng ôm lấy ông, hơi thở của Điền Tri Hiền đã trở nên xa lạ, năm xưa ông không uống rượu hút thuốc, lúc này trên người đã quanh quẩn mùi khói rượu, nhưng bất kể là thế nào, ông vẫn là Điền Tri Hiền trong trí nhớ của cô.

Cả hai buông tay, Điền Tri Hiền hỏi: “Đúng rồi, khi nãy vẫn chưa hỏi, cháu làm thế nào mà đầu năm mới đã không có chỗ đi?”

Hà Đường cúi đầu, cô nhún nhún vai nói: “Chồng cháu biến mất.”

Điền Tri Hiền vô cùng kinh ngạc: “Hả?”

Hà Đường gật đầu một cái xác định đều ông nghe đều là thật: “Không chỉ có chồng cháu, em chồng cũng biến mất, sau đó bố mẹ chồng cháu cũng không thấy đâu. Bọn họ đều đi qua Mỹ, không hiểu sao bọn họ đều không nói cho cháu biết rốt cục qua Mỹ để làm gì.”

Điền Tri Hiền: “….”

“Cháu một mình ở nhà chờ đợi, mỗi ngày đều không ngừng gọi điện, nhưng bọn họ không có ai nhận điện thoại của cháu.” Hà Đường vẫn luôn mỉm cười, giống như đang kể chuyện cười, “Cháu cảm thấy chồng cháu nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nói không chừng bị tai nạn giao thông, hoặc là đi đường gặp cướp, ở Mỹ rất loạn, anh ấy lại ngồi xe lăn, rất dễ bị người ta bắt nạt…”

Càng nói về sau, Hà Đường không cười nữa, vành mắt cô phiếm hồng, lại cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống: “Cháu…trong lòng cháu thật sự là quá buồn bực, cho nên mới trở về Trạch Thổ Trấn, kết quả mẹ cháu cũng không cho ở,cháu….cháu liền nghĩ đến chú.”

Điền Tri Hiền thở dài một tiếng, xoa xoa đầu Hà Đường, nói: “Chú cảm thấy chồng cháu có lẽ gặp phải vấn đề gì đó, mấy ngày sắp tới cháu cứ ở lại chỗ này, đợi thêm tin tức, nhớ không được tắt điện thoại. Hơn nữa chú và thím Diêu Mỹ chỉ có hai người đón năm mới, cũng hơi buồn, có thêm cháu thì càng vui.”

Hà Đường bĩu môi: “Gì mà hai người, chẳng phải còn có tiểu bảo bảo sao.”

Điền Tri Hiền cười lên, nói: “Nhắc đến đứa bé, Diêu Mỹ bảo chú đặt tên là Điền Tống, con trai hay con gái đều dùng được.”

Hà Đường hơi ngạc nhiên nhìn Điền Tri Hiền, hỏi: “Điền Tống?”

“Ừ. Nhưng mà chú không đồng ý.” Điền Tri Hiền lại đốt một điếu thuốc, ông nheo mắt rít một hơi, nói, “Chú định đặt cho đứa bé là Điền Vị.”

“Điềm Vị?” Hà Đường bật cười, “Vậy còn cay đắng thì sao.”

“Lại trêu chú.” Điền Tri Hiền gõ nhẹ vào sau gáy Hà Đường, “Là Vị trong “Vị Lai”, làm người thì phải luôn nhìn về phía trước.”

Tầm mắt của ông nhìn về phương xa, một trận gió lạnh thổi qua, chiếc đèn lồng đỏ treo ở mái hiên bên cạnh khẽ đung đưa theo gió. Ánh mắt Hà Đường cũng theo ông nhìn về phương xa, tương lai…nghĩ tới hai chữ này, tâm tình sầu muộn mấy ngày qua vẫn day dứt trong lòng cô rốt cục cũng phai nhạt một chút.


#

Hà Đường nghe lời Điền Tri Hiền, cô ở lại huyện nhỏ đón lễ mừng năm mới.

Ngày tết Nguyên Tiêu, Hà Đường không có quấy rầy Điền Tri Hiền và Diêu Mỹ, cô một mình ở khách sạn lên mạng.

Mỗi ngày cô đều gửi email cho Tần Lý, gửi tin nhắn vào di động của anh, cô báo cáo hoạt động của mình, nói với anh bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường, sang Mỹ gặp anh.

Hà Đường không biết rốt cục Tần Lý đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết đây tuyệt đối không phải chuyện tầm thường. Cô thậm chí nghĩ đến có khi nào trong vụ làm ăn Tần Lý không may bị bắt cho nên cả nhà mới gạt cô.

Tóm lại, đối với việc cả nhà Tần Lý cùng nhau gạt cô, cô rất tức giận, nhưng cô vẫn như cũ mở máy chờ anh 24/24, thỉnh thoảng còn xem đi xem lại hộp thư đến, xem anh có hồi âm không.

Nhưng kết quả luôn khiến cô thất vọng.

Chuyện có tiến triển mới, là sau hôm Tết Nguyên Tiêu.

Nửa đêm Hà Đường nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Giọng nói của cô gái trong điện thoại có chút quen tai, cô ta lớn tiếng nói: “Cái gì! Hà Đường! Cô một thân một mình còn chạy tới cái huyện thành vắng vẻ đó làm gì?!”

Hà Đường xoa xoa mắt ngồi dậy, nói: “Cô là ai?”

“….”Cô gái kia thở dài, “Tôi là Sử Mộng Nghiên, cô mau nói cho tôi biết địa chỉ hiện tại đi, tôi mới vừa xuống xe lửa mệt muốn chết đây! Tôi vừa từ Mỹ về còn chưa nghĩ ngơi đã chạy đi tìm cô.”

#

Hai ngày sau, Hà Đường đi theo Sử Mộng Nghiên đến Los Angeles.

Sử Mộng Nghiên lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đem hành lý của hai người ném vào cóp sau, vừa mắng thô tục, vừa mở cửa để Hà Đường lên xe.

Trên đường đi, Hà Đường căn bản không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, Sử Mộng Nghiên đã ba ngày không ngủ, cảm thấy cực độ mệt mỏi, cô bảo Hà Đường cùng cô nói chuyện để tránh ngủ gục khi lái xe.

Hà Đường lại không biết nói gì, Sử Mộng Nghiên im lặng, cuối cùng dứt khoát lầm bầm một mình.

“Trên dưới Tần gia quả thật là những người kì quái!” Sử Mộng Nghiên buồn bực nói, “Cái này nói không cần để cô biết, cái kia cũng nói tạm thời giấu cô, lâu như vậy rồi tôi vẫn chưa thấy cô đến, trong lòng còn cảm thấy kỳ quái, đi hỏi Tần Miễn mới biết bọn họ quả nhiên cái gì cũng không cho cô biết!”

Hà Đường cúi đầu không nói lời nào.

“Tôi lại không có số điện thoại của cô, gọi điện tới Trung Cần thì bọn họ nói cô đã rời khỏi thành phố D, tôi nghĩ nên dứt khoát tự mình đi tìm cô, cô chưa từng qua nước ngoài, vẫn phải có một người đi cùng thì mới yên tâm.”

Sử Mộng Nghiên chuyên tâm lái xe, chiếc kính râm lớn che khuất hai quầng thâm dưới mắt, cô còn nói: “Quan niệm của tôi và bọn họ khác nhau. Cô là vợ của Tần Lý, lúc này người anh ấy cần nhất, chính là cô.”

Xe chạy hơn một giờ cuối cùng cũng đến nơi, là một bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô.

Hà Đường đi theo Sử Mộng Nghiên xuống xe, Sử Mộng Nghiên vừa đi vừa gọi điện thoại, cô nói bằng tiếng Anh, Anh văn của Hà Đường không tốt lắm, cũng không có tâm trạng đi nghe, một lát sau, một người đàn ông mặc áo blouse xuống lầu đi tới trước mặt bọn họ.


Người này cũng không trẻ tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, tóc đen như mực, xương gò má tựa như đao tước, anh ta có màu da của đàn ông phương Đông lại có sóng mũi của phương Tây, còn có đôi mắt nâu sâu thẳm.

Sử Mộng Nghiên nhìn thấy anh ta liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”

“Ở vườn hoa.” Người đàn ông kia đáp, có chút chột dạ nhìn cô, lại nghiêng đầu liếc nhìn Hà Đường, hỏi, “Đây là vợ của cậu ấy sao?”

Hà Đường nghe hiểu được mấy lời này, cô nhìn Sử Mộng Nghiên, Sử Mộng Nghiên lạnh lùng trả lời:”Đúng vậy.”

Người đàn ông lại nhìn Hà Đường một lát, thấp giọng nói: “Tôi rất…xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.”

Bọn họ không nói nhiều, Sử Mộng Nghiên dẫn Hà Đường đến vườn hoa dưới lầu.

Los Angeles quanh năm khô hạn ít mưa, cho dù là mùa đông, nhiệt độ lúc vào ban ngày cũng không thấp, lúc này vừa qua giờ Ngọ, ánh mặt trời ấm áp phủ xuống mặt đất, trong vườn có rất nhiều hoa cỏ, xanh biếc dồi dào, còn có rất nhiều loại hoa Hà Đường không biết tên.

Có nhiều người già chống gậy đi chậm rãi trên lối đi nhỏ, có y tá và bác sĩ đi từ phía ngược lại, còn có mấy đứa trẻ da màu đang chạy giỡn khắp nơi, Hà Đường theo Sử Mộng Nghiên đi qua bên cạnh bọn họ, ánh mắt cô thản nhiên, tâm tình ban nãy còn có chút bối rối lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sau đó, cô liền nhìn thấy anh.

Người kia ngồi trên chiếc xe lăn to lớn, thật ra cũng không thể gọi là ngồi, nói chính là nằm dựa vào.

Chân của anh đặt trên bàn đạp phía trước xe lăn, nghẹo đầu dựa lưng vào xe lăn, trên mặt anh còn đeo mặt mặt nạ dưỡng khí, trên người đắp một tấm chăn màu nâu nhạt, từ cổ trở xuống không lộ ra chút gì.

Đầu anh đội mũ len, từ phần gáy có thể thấy được, tóc anh bị cạo hết. Hà Đường chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của anh, cô xuyên qua ánh mặt trời chậm rãi đi đến trước mặt anh, Diệp Huệ Cầm đang ngồi bên cạnh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, nước mắt liền lập tức trào ra.

Hà Đường chỉ nhìn bà cười cười, cô lại lần nữa nhìn về phía anh. Anh lẳng lặng nằm ở nơi đó, nhắm mắt lại, giống như nằm phơi nắng, vẻ mặt thoải mái, phảng phất như đang ngủ thiếp đi.

Hà Đường vén tấm chăn, cầm tay trái của anh, tay trái anh hơi gầy và tái một chút, không giống như trước kia sẽ dùng sức nắm ngược lại tay cô, cổ tay anh một chút sức lực cũng không có, toàn bộ đều mềm mại rũ xuống trong tay Hà Đường.

Hà Đường ngồi xổm xuống trước mặt anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn mặt nạ dưỡng khí hiện ra từng trận sương mù nhỏ, nhìn ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá phủ xuống mặt anh, tạo ra từng mảng bóng râm.

Cô càng dùng sức nắm chặt lấy tay anh, nở ra nụ cười, nói: “Thì ra là anh ở đây, hại em tìm thật lâu.”



Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận