Đây là một gian phòng vừa sáng ngời lại rộng mở, cửa sổ thật to để thể nhìn thấy dãy núi nối nhau liên miên ở xa xa, còn có một mặt hồ phẳng lặng. Đã là vãn xuân, bên hồ dương liễu mùi thơm đã tỏa ra hương nồng nặc, cành lá xanh biếc nhẹ nhàng lay động theo gió, còn có khóm hoa ngũ sắc tỏa hương, tạo thành một bức tranh sinh động.
Một ngày như thế khiến người ta say mê, đám mây trôi lơ lửng ở trên bầu trời xanh thẳm, giữa trưa nắng ấm xuyên thấu qua tầng may chiếu rọi cho cả vùng đất, cũng không quá chói chang, chỉ làm tỏa đi khí lạnh lúc buổi sáng, làm cho người khác có cảm giác ấm áp mà thư thái.
Lúc Hà Đường đang ngồi chờ trong phòng, cô đang ngẩng đầu nhìn vạn vật ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng đan xen nhau, ở giữa hồ lại có một bầy thiên nga giương cánh nô đùa, không biết là do người nào tinh nghịch quấy nhiễu nên bọn chúng tung cánh bay đi, để lại không ít bọt nước.
Người phụ trách trang điểm – Tiểu Trịnh bước đến cạnh cô, trong tay là 2 phụ kiện trang sức, đó là một chiếc vương miện thủy tinh tinh sảo và một chiếc cài tóc lông vũ đính trân châu.
Cô liền chia 2 phụ kiện ra hai bên để so sánh, quan sát một hồi rồi nói: “Chị thấy vương miện hay lông vũ đẹp, phối hợp cùng với áo cưới của chị thì dùng cái nào hài hòa hơn nhỉ?”
Hà Đường nhìn chính mình trong gương, nhẹ cười một tiếng: “Chị không có ý kiến gì, em cứ quyết định là được rồi.”
“Chị đúng là cô dâu dễ tính nhất mà em từng biết đấy.” Tiểu Trịnh là bạn thân của Tề Phi Phi, còn rất trẻ, cô lại nâng cằm Hà Đường lên quan sát một lát, nói: “Hmmmmm,bây giờ em sẽ đánh phấn mắt cho chị, nhiệt độ lúc cử hành hôn lễ ngoài trời không giống như nhiệt độ trong phòng, thật sự là một khảo nghiệm lớn đây, bất quá da chị mịn màng như vậy, đôi mắt lại tròn xoe nên cũng không cần lo lắng đâu.”
Hà Đường cười nhẹ nhàng, ánh mắt mê người.
Ngày nay, là hôn lễ của Tần Lý và Hà Đường.
Vẫn là ngày 20 tháng 5, vẫn là khách sạn năm sao ở ngoại ô thành phố, vẫn là cử hành ở ngoài trời như năm đó ước định.
Về hôn lễ lần này, Hà Đường vẫn còn có một chút không yên lòng, sau khi cô và Tần Lý đăng ký kết hôn, bởi vì bà nội Diệp bệnh tình nguy kịch mà vẫn chưa cử hành hôn lễ. Sau khi bà nội Diệp qua đời, bọn họ định tổ chức vào tháng mười, đã chọn được công ty tổ chức sự kiện, đã chọn thực đơn, áo cưới cũng đã may xong, thiệp mời cũng đã đến tay mọi người, nhưng bởi vì bệnh cũ tái phát mà hoãn định vô thời gian.
Sau đó, Tần Lý và Hà Đường ước định vào ngày 20 tháng 5 sẽ tổ chức hôn lễ, lần ước định lần này chỉ có hai người bọn họ biết, kết quả bởi vì Tần Lý phẫu thuật thất bại mà không thể cử hành.
Cho nên, lúc Tần Lý tham gia hôn lễ của Tần Miễn và Tề Phi Phi lại một lần nữa tỏ ý với Hà Đường muốn tổ chức hôn lễ lần nữa, trong lòng Hà Đường vẫn có chút lo âu thấp thỏm.
Cũng không phải là do cô mê tín, tin tưởng những quan niệm bi quan về số mệnh định sẵn, mà là do cô cảm thấy cô và Tần Lý cũng không cần thiết cử hành hôn lễ để chứng minh làm gì. Giống như cô đã từng nói với Tần Lý, cuộc hôn nhân của bọn họ không phải dựa vào con cái, tiền bạc, địa vị hay sức khỏe, giữa bọn họ sợi dây liên kết chính là sự ràng buộc giữa hai tâm hồn mà bên nhau mãi mãi không gì chia cắt được.
Cô nói: “Tần Lý, em sẽ không cảm thấy anh thiếu em một hôn lễ, trong lòng em, chỉ cần anh còn sống, đối với em đó chính là món quà trân quý nhất rồi.”
Tần Lý hiểu ý cô, cũng tin tưởng cô không hề có ý định bắt anh phải thực hiện lời hứa là cho cô một “hôn lễ long trọng”, nhưng rốt cuộc trong lòng anh vẫn luôn áy náy, nguyên nhân trước kia là do sức khỏe nên không thể thực hiện lời hứa với cô, nên khi anh dần dần hồi phục thì nó liền trở thành một loại chấp niệm.
Hà Đường sao lại không hiểu lòng anh, thấy anh buồn bực không vui, vẻ mặt tịch mịch, cô cười nói: “Được rồi, không phải là em không muốn tổ chức nữa. Ừmmmmmm…Chẳng qua là nếu tổ chức hôn lễ, em vẫn muốn tổ chức trong khách sạn năm đó.”
Tần Lý nhướng mi: “Vẫn ở thảm cỏ đó sao?”
Hà Đường gật đầu: “Không sai.”
“Giống hệt như lần đó chúng ta luyện tập?”
“Đúng vậy.”
“Được, tất cả nghe theo lời em.” Thấy cô cười vui vẻ, mi anh cũng giãn ra, trong mắt ánh lên sự vui vẻ ngập tràn.
Nhưng mà Hà Đường lại dẩu môi lên.
Tần Lý cầm tay của cô, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Hà Đường cúi đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhẹ giọng nói: “Em béo lên hơn 10 cân, cái áo cưới mà Tư Viễn thiết kế ắt hẳn là mặc không vừa nữa.”
Trong lòng Tần Lý hiểu rõ, ôm cô áp sát vào ngực, cười nói: “Vậy thì để cho Tư Viễn thiết kế lại một lần nữa, em phải biết là Diệp tiên sinh của chúng ta hiện tại là nhà thiết kế nổi tiếng nhất nhì trong nước, tạp chí luôn khen ngợi nó tài hoa lại khiêm tốn. Hiện tại mức giá để yêu cầu Diệp tiên sinh tự mình thiết kế áo cưới thì không thể so với năm đó nha.”
Cửa phụ bị đẩy ra, phát ra tiếng vang khiến suy nghĩ của Hà Đường quay về hiện tại. Cô nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy hai phụ dâu mặc váy tím khoan thai đi tới, là Ngô Tuệ Nghiêu và Hoàng Tĩnh Hoa.
“Còn có 40 phút nữa là cử hành hôn lễ, cậu chuẩn bị tới đâu rồi?” Ngô Tuệ Nghiêu đi tới cạnh Hà Đường, thấy Hà Đường đang nhắm mắt để trang điểm mắt, cô ở cạnh thấy thú vị bèn nói: “Ai ya, tớ luôn tâm niệm phải làm dâu phụ trong hôn lễ của cậu, được tham gia đám cưới hào môn, hôm nay rốt cuộc có thể thực hiện được rồi! Hà mẹ, nói thật cậu có hồi hộp không?”
Hà Đường vẫn nhắm mắt, không ngừng cười rộ lên, nói: “Tớ thật sự hồi hộp muốn chết.”
Tiểu Trịnh, Ngô Tuệ Nghiêu cùng Hoàng Tĩnh Hoa cũng nở nụ cười, lúc này Tề Phi Phi cũng đẩy cửa bước vào, cô khom người dắt tay một cô bé, nói: “Kỳ Kỳ, nhìn xem hôm nay mẹ Đường Đường có đẹp không nào?”
Cô bé bập bẹ nói: “Trôi rượu!”
Tiểu Tần kỳ chỉ mới có 15 tháng đại, lúc đi lảo đảo lúc lắc, sẽ nói những chữ đơn giản hết sức có thể. Cô nhóc nhìn áo cưới của Hà Đường thì thcihs thú vô cùng, hết nằm dài trên dạt váy rồi lại chui xuống váy để chơi đùa, làm mọi người cười không ngừng. Tề Phi Phi một tay bế cô bé lên.
“Bên ngoài cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ giờ lành đến, nhìn chị bước ra lễ đường nữa thôi.” Tề Phi Phi mặc một thân váy đỏ sậm, trên mặt vui sướng: “Bí mật nói cho chị nghe, hôm nay chú rể đẹp trai tới chết người. Ôi mẹ ơi!”
Hà Đường mím môi môi cười, nói với Hoàng Tĩnh Hoa nói: “Tĩnh Hoa, có lẽ bây giờ gọi ba mình vào là được rồi, mình phải nói với ông là dắt tay mình ra thảm cỏ lễ đường.”
Sắc mặt Hoàng Tĩnh Hoa hơi mất tự nhiên, khó nhọc lên tiếng: “Lúc nãy mình vừa nói với chú rồi, nhưng mà ông ấy rất ngại, nói sợ đi có sơ suất sẽ làm cậu mất thể diện.”
“Làm sao có thể mất mặt đây.” Hà Đường trợn to mắt, “Còn hoảng nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi, cậu mau gọi ông ấy vào, để mình thuyết phục ông.”
Hoàng Tĩnh Hoa nháy mắt mấy cái, nói: “Cậu đừng vội, chú ấy không dám, nhưng có một người khác rất nguyện ý nha.”
Hà Đường: “?”
Một lát sau, bởi vì Tiểu Trịnh muốn xem hiệu quả trang điểm của Hà Đường dưới ánh mặt trời, vì vậy để cho cô ngồi ở bên cửa sổ, sau khi trang điểm của Hà Đường xong cô ấy đi mở cửa ra, Hà Đường nghe được âm thanh mở cửa liền quay đầu lại.
Cô nhìn thấy Hà Hải chậm rãi đi tới.
Anh mặc một thân âu phục màu đen, sơ mi trắng tuyết, giày da bóng loáng, trên bâu áo còn nhấn thêm một chiếc cà vạt đỏ, ngực trái còn cài thêm hoa cưới đơn giản. Hà Đường chưa từng thấy Hà Hải ăn mặc chỉnh tề như vậy bao giờ, mái tóc vốn bù xù bây giờ được cắt ngắn nhẹ nhàng mà khoan khoái, lộ ra chiếc cổ sạch sẽ, một đôi mắt như tinh tú trên bầu trời đêm, làn da trắng nõn khoác lên mình bộ âu phục đen, dáng vẻ hết sức anh tuấn.
Hà Hải dường như không quen mặc quần áo như này này, nên anh hơi mất tự nhiên đi tới trước mặt Hà Đường, khóe miệng nhếch lên cười một cái.
“Woa, anh, hôm nay anh thực sự rất đẹp trai.”
Hà Hải không được tự nhiên cười cười, nói: “Em hôm nay cũng rất xinh đẹp.”
Có vẻ sau khi cảm thấy lời nói của mình hơi hời hợt, anh lập tức bổ sung: “Xinh đẹp hơn tất cả mọi người ở đây.”
Hoàng Tĩnh Hoa ở bên cạnh “phụt” một cái liền bật cười, cô thấy Hà Hải và Hà Đường còn có nhiều điều muốn nói nên liền lôi kéo Ngô Tuệ Nghiêu cùng Tề Phi Phi đi ra ngoài.
Hà Hải nhìn các cô gái rời khỏi phòng, lại cúi đầu quan sát Hà Đường đang trước mặt, anh thở phào nhẹ nhõm, cũng không câu nệ như lúc nãy nữa.
“Tiểu Đường.” Anh bỗng cất giọng, vẫn là lời nói đơn giản “Em thật sự rất xinh đẹp.”
Hà Đường mặc chiếc áo cưới trắng noãn cúp ngực, tà váy đính lông vũ xòe ra, phía trên đính kim cương cho nên dưới ánh mặt trời làm bừng sáng cả một gian phòng.
Hiện tại tóc cô không còn ngắn như lúc trước, mái tóc đen mềm được thợ trang điểm bới ra sau ót, bởi vì áo cưới đính không ít kim cương nên Hà Đường không đeo dồ trang sức, gương mặt điểm trang nhẹ nhàng, đôi mi dài càng làm mổi bật đôi mắt to tròn trong suốt càng làm động lòng người, tiếp đến là chiếc mũi nhỏ, lại thêm đôi môi hồng Nàng không còn là tóc ngắn, đen nhánh mềm mại phát bị thợ trang điểm tùng tùng suy sụp suy sụp địa bàn ở sau ót, tạo thành một rối bù cặp vú trạng, bởi vì áo cưới thượng có không ít kim cương, Hà Đường không có đeo những khác đồ trang sức đeo tay, nàng trang mặt nhu hòa sáng rỡ, một đôi mắt to lông mi thật dài, trong suốt động lòng người, trội hơn lỗ mũi hạ, là hé ra Thủy Nhuận đỏ bừng miệng, nhẹ nhàng cười một tiếng, liền lộ ra nếu như Bối Xác bàn khả ái nha.
Nàng gầy rất nhiều, cảnh dưới có rõ ràng tỏa cốt, hợp với bả vai cũng là thon gầy. Da của nàng giống như ngọc một dạng trắng noãn không tỳ vết, trên tay mang tới khửu tay bộ lụa trắng cái bao tay, có vẻ ung dung, thuần khiết mà hoa mỹ.
Họ Hà hải nói là lời thật lòng, ngày nay Hà Đường đích xác là rất đẹp, ước chừng điều này cũng cùng lòng của nàng cảnh có liên quan, mỗi một cái hạnh phúc tân nương đều là cõi đời này nhất nữ nhân xinh đẹp.
“Ba ba hôm nay đến hiện trường, thấy nhiều người như vậy, cũng có chút khiếp đảm.” Họ Hà hải nói, “Ta xem hắn có chút làm khó, thì nói ta đến ngươi đi thảm.”
Hà Đường mỉm cười nhìn anh.
Anh hơi bất an hỏi: “Em đồng ý không?”
“Dĩ nhiên đồng ý rồi.” Nụ cười trên môi Hà Đường càng sâu hơn, cô kéo tay Hà hải, “Anh hai, anh cùng em ra lễ đường, em thật sự rất vui.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh cô, suy tư một lát, nói: “Thật ra thì, hai năm trước Tần Lý ngã bệnh, anh thật sự rất không vui.”
“Ừ?”
“Cái anh muốn không phải là em gái anh phải sống một cạnh một người như vậy cả đời, anh cảm thấy ông trời không có mắt.” Anh chăm chú nhìn Hà Đường, “Sau khi về nhà, anh đã hỏi mẹ, tại sao không khuyên em ly hôn, em vẫn còn trẻ như vậy, dáng dấp lại xinh đẹp, còn là cử nhân đại học, hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông khỏe mạnh, tìm một công việc ổn định sống một cuộc sống tốt đẹp. Tại sao em lại khăng khăng mỗi ngày chăm sóc Tần Lý, cuộc sống như thế căn bản cũng không có hi vọng.”
Hà Đường bật cười, hỏi: “Vậy lúc đó mẹ nói thế nào?”
Họ Hà hải lắc đầu một cái, nói: “Mẹ mắng anh.”
“Tại sao vậy?” Hà Đường rất kinh ngạc.
“Mẹ nói nếu như ai cũng có ý nghĩ như vậy, anh đã chết từ rất lâu rồi.” Giọng nói Hà Hải trầm thấp “Anh nói với mẹ bà nói như vậy thật không đúng, mẹ là mẹ chúng ta, mà em chẳng qua cũng chỉ là vợ của Tần Lý, không hề có quan hệ máu mủ.”
Hà Đường bật cười ra tiếng, sau khi cười một lúc, cô nói: “Không phải chỉ mỗi quan hệ cha mẹ thì sẽ nguyện ý tận lực chăm sóc cho con cái của mình, bộ phận cha mẹ như vậy cũng có khối người tồn tại, cũng không phải đứa con nào cũng nguyện ý phụng dưỡng cha mẹ đã nuôi dưỡng mình thật nhiều năm, những người vong ân phụ nghĩa như vậy cũng có rất nhiều. Tình cảm vợ chồng cũng không được xây dựng nhiều năm giống như vậy, có một số kết hôn mấy mươi năm nhưng ngày ngày vẫn cãi nhau quyết sinh tử, nhưng cũng có vài người chỉ cần một thời gian rất ngắn đã xem đối phương như sinh mệnh của chính mình. Em vẫn luôn cảm thấy vợ chồng mới là mối quan hệ thân mật nhất trên cõi đời này, cha mẹ rồi sẽ rời xa chúng ta, anh em sẽ xây dựng gia đình của mình, giống như anh và em. Con cái rồi sẽ trưởng thành, có cuộc sống riêng của bọn chúng, đến cuối cùng người làm bạn bên cạnh chúng ta cũng chỉ có một nửa kia mà thôi. Cho nên đối với em mà nói, em cùng Tần Lý tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng còn gẫn gũi hơn cả ruột thịt.”
Ánh mắt Hà Hải phức tạp nhìn cô, độ nhiên cúi đầu thở dài, nói: “Lời này của em và mẹ không khác nhau lắm.” Anh dừng một chút, lại ngẩng đầu lên: “Nhưng mà Tiểu Đường, em thật sự cam tâm sao? Anhraats lo lắng về thân thể của Tần Lý, anh sợ cậu ta…em cũng biết đó. Còn có, mẹ nói hai đứa không định sinh con, em thật sự không quan tâm sao? Anh biết em vẫn luôn muốn làm mẹ.”
“Em không quan tâm, thật! Anh, xin anh tin tưởng em.” Hà Đường nắm tay Hà Hải, ánh mắt thành khẩn, “Em không biết Tần Lý có thể sống bao lâu, nhưng em tuyệt đối không sợ hãi, em chỉ hi vọng mỗi ngày anh ấy còn sống thì em và anh ấy sẽ ở bên nhau thật vui vẻ, không có con cái cũng không sao. Sau khi đi hết một đời, em và anh ấy cũng nằm xuống cùng một huyệt, vừa nghĩ như vậy em đã cảm thấy không có gì để lo lắng nữa rồi.”
Hà Hải trầm mặc, dường như rơi vào suy tư.
“Còn anh nữa nha.” Hà Đường làm mặt quỷ với anh, “Tĩnh Hoa nói anh vẫn không đồng ý cô ấy, nhà cô ấy lại luôn thúc giục cô ấy hẹn hò, anh, anh đang sợ cái gì?”
Họ Hà hải mờ mịt cúi đầu.
“Tĩnh Hoa sắp 28 tuổi rồi.” Hà Đường nói, “Rõ ràng anh cũng rất thích cô ấy, đúng không? Anh hai, anh cũng phải dũng cảm một chút, giống như Tần Lý vậy. Anh ấy luôn nói, cuộc sống ngắn như vậy, tại sao phải lãng phí thời gian, đối với thứ mình muốn nên lấy đó làm mục tiêu mà ra sức nỗ lực. Ở trong mắt Tần Lý, cho tới bây giờ chưa có chuyện gì làm anh ấy có thể nản lòng, đem anh ấy đổi vào vị trí của anh, chắc hẳn anh ấy đã sớm đem được Tĩnh Hoa về nhà, còn sinh cả hai ba đứa nhóc rồi đấy!”
Hà Hải đỏ mặt: “Nói nhăng nói cuội gì đó!”
Hà Đường cười lên: “Hắc hắc, anh đừng nghĩ em không biết nha, mẹ nói anh cũng đã đi bệnh viện kiểm tra, anh có thể kết hôn sinh con mà, cũng không biết anh đag trốn tránh cái gì, nếu anh còn không chủ động em sẽ giới thiệu bạn trai cho Tĩnh Hoa, Trung Cần thành phần ưu tú còn xếp hàng dài dài đây!”
Hà Hải: “. . .”
Lúc này, Tiểu Trịnh đi tới: “Cũng sắp tới giờ rồi, đeo trang sức lên là ok.”
Thấy trong tay cô ấy còn đang cầm 2 món trang sức do dự, Hà Đường nói: “Tùy tiện chọn một cái đi.”
Tiểu Trịnh chu miệng: “Chuyện này sao có thể tùy tiện được, ai ya, soái ca, anh cảm thấy cái nào đẹp hơn?”
Hà Hải ngẩn ra, nhìn 2 món trang sức, chỉ vào trang sức lông vũ nói: “Cái này.”
Hà Đường vui vẻ, hào hứng nói: “Anh hai đã chọn, vậy thì cái này đi.”
Tiểu Trịnh gật đầu một cái, vừa muốn giúp Hà Đường mang, liền nghe Hà Hải nói: “Để tôi.”
Tiểu Trịnh đem trang sức lông vũ đưa cho anh, Hà Hải đứng trước mặt Hà Đường, quan sát kiểu tóc của cô, nhẹ nhàng đem món trang sức cài lên bên trên tai phải cô.
“Em gái của anh anh trưởng thành, hôm nay phải lập gia đình rồi.” Giọng nói của anh nhẹ êm, lại nở nụ cười, “Khi còn bé anh muốn em tết tóc đuôi sam, em lại không muốn, thấy anh liền bỏ chạy.”
“Anh hai. . .”
“Được rồi.” Hà Hải mở trừng hai mắt, không nhịn được hốc mắt dâng lên một thứ chất lỏng, anh cúi người ôm Hà Đường một cái, “Tiểu Đường, anh trai chúc em hạnh phúc.”
Tiểu Trịnh đem khăn voan thật mỏng cài lên đầu Hà Đường, Hà Hải đứng ở phiến đá dầy cộm rám màu nắng ở cửa hôn lễ.
Đây là sân cỏ khách sạn vì hôn lễ mà đặc biệt trang trí, cửa lớn mở ra, ngay trước mắt chính là không gian sân lễ đang đợi cô.
Ngô Tuệ Nghiêu cùng Hoàng Tĩnh Hoa từ cửa bên hông chạy vào: “Đến lúc rồi! Chuẩn bị xong thật lâu!”
Hà Đường đang cầm màu đóa hoa cưới màu hồng, cô đứng phía bên ngoài cửa hồi hộp đến quên cả thở, Hà Hải dáng người cao ngất đứng phía bên trái cô.
Anh đưa cánh tay phải của mình ra, Hà Đường khoác lên tay anh, trái tim cô nhảy thình thích như sắp bay ra khỏi lồng ngực, hô hấp dồn dập: “Đừng khẩn trương.”
Hà Đường hít sâu mấy cái, liền mỉm cười: “Ừ, không khẩn trương.”
Ngoài cửa, loáng thoáng truyền đến âm thanh của người điều khiển chương trình, ngay sau đó, 《 hôn lễ khúc quân hành 》 vang lên, Hà Đường đứng ở nơi đó, lòng đang dậy sóng dần dần trở nên bình tĩnh, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía trước, lóng tai lắng nghe âm thanh quen thuộc.
Đoạn âm thanh kia cô thường xuyên nghe được trong phim, ảnh, cũng nghe được từ hôn lễ của người khác, nhưng lúc này khi nghe được lại cảm thấy đặc biệt tuyệt vời và cảm động.
Trước mặt chiếc cửa lớn dần dần mở ra một đường hẹp, có ánh sáng truyền từ khe của xuyên thấu vào, khiến cho Hà Đường phải nheo mắt lại.
Cánh cửa trước mặt cô chậm rãi mở ra, ánh sáng ngày càng chói mắt, rốt cuộc, tất cả quang cảnh đã hiện ra đầy đủ trước mắt cô.
Bầu trời xanh biếc như vừa được tắm gội xong, mây trắng lượn lờ phiêu du trời nền trời xanh biếc, xung quanh là cây xanh bao phủ cả một khoảng sân xanh tận chân trời.
Chiếc thảm dài màu trắng ở dưới chân cô, xa xa là một dòng người đang ở đó. Trên thảm phủ kín cánh hoa màu tím, cảnh tượng thật sự vô cùng lãng mạn.
Màu trắng cùng màu tím hoa mân côi xếp thành một cánh cổng dẫn vào, trên cửa rũ xuống sa ren màu trắng, gió nhè nhẹ thổi làm sa ren đung đưa không ngừng. Trên đầu Hà Đường còn có khăn voan trắng nên cô chỉ có thể nhìn thấy phía sau sa ren những bóng người đang chuyển động, bọn họ dường như đang đứng lên, chờ đợi cái gì đó. Âm thanh Hà Hải từ bên người truyền đến: “Tiểu Đường, đi thôi.”
Cô và anh cùng bước đi, từng bước từng bước, chậm chạp mà kiên định, cô lại mang giày cao gót cao 6 cm, đi ở trên cỏ không vững, nhưng có Hà Hải bên cạnh vững vàng chống đỡ cho cô, cho nên cảm giác sợ hãi của cô không tồn tại nữa rồi.
Ban nhạc trên sân khấu đang trình diễn nhạc khúc, Hà Hải đưa Hà Đường đi tới trước cánh cửa, một trái một phải nhác tấm sa ren lên, là Mã Hữu Kiệt cùng Diệp Tư Viêm – 2 phù rể của Tần Lý.
Hà Đường rốt cục thấy được tân khách, bọn họ cũng rời chỗ đứng ở hai bên thảm trắng, tiếng vỗ tay không ngừng.
Đây quả thật mới là một chiếc thảm dài nha.
Ngô Tuệ Nghiêu cùng Hoàng Tĩnh Hoa ở phía sau tung cánh hoa, từng cánh từng cánh hoa tung bay trên không trung, khung cảnh ấy quả thật đẹp không sao tả xiết.
Trong cơn mưa hoa, Hà Đường khoác cánh tay Hà Hải, từng bước từng bước đi tới, cô nhìn thấy rất nhiều người quen thuộc, họ đều vui vẻ ra mặt, có vài người cầm điện thoại chụp hình không ngừng, có vài người vẫn đang vỗ tay, có vài người lớn tiếng nhìn về phía Hà đường nói “Chúc mừng”, lòng Hà Đường đã sớm mềm như nước, thấy nhiều người thật tâm chúc phúc cô và A Lý như vậy, nếu không cảm động và vui vẻ thì không phải là sắt đá lắm sao?
Đỗ Phương Phương cùng Phó đại tỷ và một số đồng nghiệp cũ đại diện cho kiến trúc Phú Dương tới dự hôn lễ.
Đồng nghiệp ở Trung Cần lúc Hà Đường còn Hà Đường ở trung chuyên cần công việc lúc các đồng nghiệp cũng đều tới, Đồ Bảo Lương, Lưu Cách, Võ Văn Văn, Khâu Tiểu Đoàn, Tạ Vĩ Văn. . .
Còn có đồng nghiệp của Hà Đường ở “Quỹ từ thiện Tần Lý”, cùng với bạn hợp tác làm ăn của Tần Lý, đều là những người Hà Đường quen biết: Thịnh Hồng Quân, Lý Hồng Đông, Tôn Kiến Quân,…
Thậm chí còn có Vương Vũ Lâm, anh ta và Kiều Y Viện lẳng lặng đứng cạnh nhau, Vương Vũ Lâm trên tay ôm một bé trai chừng 4 tháng tuổi, Hà Đường biết đó là con anh.
Nhìn xuyên qua lớp sa ren, cô thấy Vương Vũ Lâm nhìn cô nở nụ cười, cầm lấy tay bé trai vẫy vẫy với Hà Đường.
Càng đi về phía trước, Hà Đường thấy được cô Mạnh cùng một đám nhóc kháu khỉnh, Chương Tiểu Nguyên đã 16 tuổi, một cô nhoc nhỏ hơn nói không thấy được cô dâu nên Chương Tiểu Nguyên liền bế cô bé lên, cô nhóc thấy được Hà Đường thì kích động la lên, chọc cho đám trẻ cười ha ha.
Hà Đường cầm lấy hoa cưới phất tay về phía bọn họ, tiếp tục tiến về phía trước, tiếp theo nhìn thấy Lý Khải Văn cùng Sử Mộng Nghiên, bọn họ đã tái hôn, lúc này đây trở về là để dự hôn lễ của Tần Lý và Hà Đường.
Bên cạnh bọn họ là thầy thuốc của Tần Lý ở Bắc Kinh đến _ bác sĩ Từ, còn có bạn tốt kinh doanh dược hẩm Đông y _ Khúc Bình.
Hà Đường thấy được cha và mẹ mình đứng đó, còn có họ hàng từ Trạch Thổ Trấn đến, Hà Quốc Khánh hôm nay mặc âu phục màu đen, Tống Nguyệt Nga mặc một thân váy đỏ, bên cạnh bọn họ là Điền Tri Hiền và Diêu Quyên. Con gái của bọn họ sắp ba tuổi, Điền Tri Hiền ôm bé con. Nhìn Hà Đường chậm rãi bước đến, ông không kìm được mà đỏ cả khóe mắt, còn bị Tống Nguyệt Nga chê cười mấy câu.
Nhưng khi Hà Đường đi qua bên cạnh bọn họ, Tống Nguyệt Nga cũng không kìm long được mà rơi nước mắt.
Gióng như bọn họ, là một nhóm người khác- họ hàng thân thích của Tần Lý. Diệp Huệ Cầm cùng Tần Thụ đứng ở chính giữa, Tần Miễn đỡ bà nội Tần đứng cạnh họ, Tề Phi Phi ôm Tần Kỳ cười híp cả mắt, Quan Kính và Quách Kính Vân kích động vẫy tay không ngừng, còn có Diệp Tư Viễn mang theo Trần Kết đang mang thai mấy tháng đến, anh trai của Diệp huệ Cầm cùng con gái của bọn họ…
Đi qua tất cả mọi người, Hà Đường nhìn về phía trước, cuối thảm hoa trắng tinh khiết là người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn ấy, anh mặc một thân vest trắng, mày kiếm mắt sáng. Dưới ánh mặt trời, anh tôn quý tuấn mỹ hệt như một vị quốc vương.
Đây cũng là người mà cô muốn ở bên cả đời.
Hà Đường bây giờ có thể khẳng định như thế.
Trong mắt người đàn ông ấy hàm chứa một sự vui vẻ không thế xóa đi, ánh mắt luôn chăm chú dõi theo Hà Đường, thấy cô chậm rãi đến gần, khóe miệng từ từ nhếch lên, đưa tay trái về phía cô.
Đi tới trước mặt của anh, Hà Hải đem Hà Đường đặt vào tay Tần Lý, anh nhẹ giọng nói: “Đối đãi thật tốt với con bé.”
Tần Lý cũng nhẹ giọng đáp: “Nhất định.”
Hà Hải buông tay Hà Đường, quay về trở đứng bên cạnh Tống Nguyệt Nga. Diệp Tư Viêm giúp Tần Lý chuyển quá xe lăn đối mặt với người điều khiển chương trình, Hà Đường đứng cạnh anh, tay hai người sít sao nắm chặt lấy nhau.
Nghi thức hôn lễ không quá vụn vặt dài dòng, ban nhạc ngừng lại, khách mời cũng ngồi vào chỗ của mình, MC mỉm cười nhìn mọi người, tuyên bố nghi thức hôn ;ễ chính thức bắt đầu.
“Tần Lý, cậu có nguyện ý lấy người con gái này làm vợ không? Bất luận bệnh tật hay khỏe mạnh, dù giàu có hay nghèo khổ, hay bất kì lí do nào khác, cậu cũng sẽ yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chung thủy không thay đổi đến giây phú cuối đời hay không?”
Tần Lý nhéo tay Hà Đường, trả lời rõ ràng: “Tôi nguyện ý.”
“Hà Đường, coo có nguyện ý lấy người con trai này làm chồng không? Bất luận bệnh tật hay khỏe mạnh, dù giàu có hay nghèo khổ, hay bất kì lí do nào khác, cô cũng sẽ yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chung thủy không thay đổi đến giây phú cuối đời hay không?”
Hà Đường giọng nói mềm mại, nhưng lại hết sức kiên định: “Tôi nguyện ý.”
MC gật đầu: “Mời hai người trao đổi nhẫn kết hôn.”
Mã Hữu Kiệt đưa chiếc nhẫn của cô dâu, tay trái Tần Lý nhận lấy chiếc nhẫn. nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út tay trái của Hà Đường. Ngô Tuệ Nghiêu cầm chiếc nhẫn của chú rễ, Hà Đường cũng đeo vào giúp cho Tần Lý.
Người điều khiển chương trình lớn tiếng nói: “Bây giờ tôi tuyên bố, hia người chính thức là vợ chồng hợp pháp! Tần Lý, bây giờ cậu có thể hôn cô dâu!”
Dưới đài tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, thật lâu cũng không tản bớt, Hà Đường ở trước mặt Tần Lý ngồi xổm xuống, giống như lần luyện tập của nhiều năm trước vậy ,anh một tay vén voan che ra sau ót cô, rốt cuộc nhìn thấy rõ khuôn mặt cô.
Cô vẫn xinh đẹp như vậy, chẳng qua khi nhìn chăm chú vào đôi mắt kia, anh không hề thấy sự mờ mịt rụt rè của nhiều năm về trước nữa. Hôm nay, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, hành thục hơn rất nhiều, mà anh của bây giờ càng trở nên dũng cảm, thản nhiên mà kiên định.
Anh đã từng sợ hãi rất nhiều thứ, sợ ngã bệnh, sợ cô đơn, sợ nghèo khó, sợ tử vọng.
Cô cũng từng sợ rất nhiều thứ, sợ phản bội, sợ không ai quan tâm, sợ trắc trở, sợ quá khứ.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ đều đã không hề sợ hãi nữa, chỉ cần có nhau, cái gì cũng không còn sợ hãi nữa!
Tần Lý đã xem qua nhật ký của Hà Đường viết khi anh mất đi ý thức.
Cô đã từng viết một đoạn văn như thế này —-
“Đến tột cùng tôi thương điểm gì ở anh ấy. thật ra thì tôi cũng không thể nói lên được, nếu như nói anh ấy anh tuấn giàu có, thì Tần Miễn dáng vẻ cũng rất giống anh ấy, cũng anh tuấn giàu có như vậy; nếu như nói anh ấy hài hước khôi hài, Vương sư huynh cũng không kém so với anh ấy; nếu nói anh ấy là người thiện lương, có lòng cầu tiến, có trách nhiệm,…Vậy trên cõi đời này cũng có rất nhiều người đàn ông như vậy, anh ấy so với bọn họ, còn nhiều hơn một cơ thế hỏng bét.
Nhưng mà tôi lại không yêu những người khác, tôi chỉ thương anh ấy. Anh ấy là Tần Lý, một Tần Lý duy nhất trên cõi đời. là ta không thương những người khác, ta chỉ thương hắn. Hắn là Tần Lý, là cõi đời này duy nhất Tần Lý.
Có rất nhiều người nói tôi không thương anh ấy, đến tận bây giờ tôi vẫn không biết nên trả lời bọn họ như thế nào, hôm nay A Lý ngơ ngác ngồi trên xe lăn, không thể nói chuyện, cũng không có phản ứng gì. Nhưng tôi lại không cảm thấy tuyệt vọng, mẹ thường khóc, tôi cảm thấy A Lý nếu biết được, sẽ rất thất vọng
Trong lòng tôi tràn đầy hi vọng, tôi không khóc, A Lý còn sống, A Lý càng ngày càng tốt hơn, A Lý học được cách ăn cơm, họ cười, học được nhìn chằm chằm đôi mắt để nghe lời tôi nói, anh ấy thậm chỉ còn đỏ mặt, tôi tin tưởng nhất định anh ấy cuối cùng có một ngày sẽ tỉnh lại.
Nếu như anh ấy không bao giờ..tỉnh lại…vậy cũng không sao. Lúc nagx bệnh rời xa anh ấy chỉ có vài ngày, tôi sống một ngày giống như một năm, giống như hồn phách đã rời xa cơ thể, rốt cuộc tôi biết, chỉ khi ở bên cạnh anh ấy, tôi mới là chính tôi.
Mà A Lý cũng như vậy, anh ấy cũng không thể rời xa tôi.
Tôi cho tình yêu là sự yêu thương lẫn nhau giữa hai tâm hồn, làm bạn, yêu thương lẫn nhau; tôi cho sự tốt đẹp nhất của hôn nhân không chỉ làm bạn đi hết cả đời, mà còn phải dọc theo con đường này phát hiện mình, nhạn biết mình. Khi bạn gặp một người khác, rồi phát triển thành tình yêu, rồi đi đến hôn nhân, đó là một quãng đường rất dài trong cuộc đời, bạn sẽ vì người đó mà càng ngày càng hiểu rõ bản thân mình, cuối cùng bạn sẽ yêu thương người đó như yêu chính bản thân mình. Cuối cùng, hai người tan chảy và hòa quyện vào nhau.
Tôi rất may mắn, vì tôi đã gặp được Tần Lý, bởi vì anh ấy, tôi càng biết bản thân muốn là cái gì, càng ngày càng hiểu ý nghĩa của hai chữ sinh mệnh.
Tôi sẽ chờ đợi ngày anh ấy tỉnh lại, tôi nhất định sẽ nói với anh ấy—”
―― “Hiện tại, chú rễ Tần Lý có thể cô dâu Hà Đường.”
Phảng phất như thời gian đảo ngược, bên cạnh anh và cô không có một bóng người, ung dung gió mát, hương cỏ thơm dìu dịu, cô ngồi xổm trước mặt anh, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười, gương mặt như hoa anh đào.
Anh nhắm mắt lại cúi người hôn cô, hôn một nụ hôn dịu dàng, lưu luyến nhất.
Cô nói: “Tần Lý, em yêu anh.”
Hắn nhẹ nhàng cười, thiên địa vạn vật cũng ảm đạm thất sắc, anh nói: “Anh cũng yêu em.”
Có vô số cánh hoa trên không trung bay múa, tất cả khách cũng đứng dậy vỗ tay hoan hô.
Đây thật sự là một hôn lễ đã muộn rất lâu, nhưng nó vẫn đúng với sự hoàn hảo mà nó nên có.
Chúc các bạn cũng có thể tìm được một người sẽ trở thành linh hồn trong cuộc đời của nhau. cũng có thể tìm tới trong cuộc đời cùng linh hồn ngươi cùng khế người kia.
Khi ở cùng với người ấy, kể cả tử vong cũng sẽ không khiến bạn sợ hãi.
Chúc các bạn hạnh phúc.
~~~Chính văn hoàn~~~
